Buổi sáng tỉnh lại, tôi vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của Lục Minh Hiên đang nhìn tôi chằm chằm.
"Sao anh còn chưa đến công ty?" Kỳ quái, trước đây mỗi khi tôi tỉnh lại thì
anh ta đã sớm không còn ở đây, hôm nay sao giờ này vẫn còn nằm đây?
"Anh xin nghỉ." Anh ta tà mị cong khóe miệng, mập mờ nói: "Tối hôm qua "mệt
nhọc" quá, nên xin nghỉ mấy ngày để nghỉ ngơi phục hồi lại thể lực..."
"Anh..." Mặt tôi lập tức đỏ bừng, mắc cỡ không dám nhìn anh ta.
Lần đầu tiên làm chuyện này tôi còn không có mắc cỡ vậy, sao lần này lại
đặc biệt thẹn thùng như vậy chứ? Nhớ lại tối hôm qua điên cuồng hoan ái
cùng anh ta, tôi lại không nhịn được mà đỏ mặt tới mang tai.
"Chúng ta nên rời giường thôi." Tôi nói, đang muốn đứng dậy, vừa cử động thân
thể mới phát hiện, cả người đau xót muốn chết, chỉ cần động một chút
cũng đau đến trong xương, nhất là cặp chân, giống như không phải của tôi vậy, căn bản không có cách nào động đậy.
"Nằm thêm một chút nữa
đi!" Anh ta ôm tôi thật chặt, cả cơ thể dán chặt lên người tôi, tôi thậm chí còn cảm giác được có vật gì cứng rắn đang chĩa vào giữa hai chân
tôi.
Không cần nghĩ cũng biết vật cứng rắn kia là cái gì, mặt tôi đỏ lên, tôi mắc cỡ muốn chui xuống đất.
"Anh... Lại đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì nữa vậy?"
"Buổi sáng bị cương cứng, em chưa từng nghe nói qua sao? Đây là hiện tượng
sinh lý bình thường của đàn ông, biểu thị chức năng sinh lý và sức khỏe
ổn định của người đàn ông khỏe mạnh!" Anh ta làm ra bộ dạng giáo dục sức khỏe sinh lý với tôi
"Anh cho rằng tôi không biết sao? Anh đừng
có mà lừa tôi, bây giờ cũng là tám chín giờ sáng rồi! Làm gì còn có
chuyện cương cứng lúc buổi sáng nữa!" Tôi đỏ mặt cãi lại anh ta.
Nhớ lúc trước nhất thời tò mò, tôi cũng từng tìm hiểu qua: Cương cứng, là
hiện tượng sinh lý tự nhiên bình thường, thường xảy ra ở đàn ông trong
khoảng từ bốn đến bảy giờ sáng, không chịu tác động bởi suy nghĩ, hoàn
cảnh hay hành động mà xảy ra trong vô thức.
Anh ta cười: "Điều đó chứng minh sức khỏe của anh rất tốt về mặt sinh lý!"
"Anh... Tránh xa một chút!" Tôi ngượng ngùng muốn đẩy anh ta ra, nhưng tay
chân không có sức lực, cơ thể cũng mềm nhũn, ngay cả sức lực để xô anh
ta một cái cũng không có, tay để ở lồng ngực anh ta, nhưng không làm anh ta lung lay một chút nào.
Anh ta nhẹ nhàng kéo một cái, cả người tôi lại ngoan ngoãn nằm rúc trong ngực anh ta.
"Bảo bối, chúng ta làm thêm một lần nữa có được không?"
Anh ta lại đi hỏi vấn đề này nữa? Thật là xấu hổ.
"Không được!" Tôi thẹn thùng cự tuyệt, hai chân bây giờ thật chua xót, muốn nhúc nhích một chút cũng không được, còn phải...
Anh là muốn giết tôi sao?
"Chỉ một lần thôi có được không?"