Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 273: Anh có ghét bỏ tôi không?




Cũng giống như lòng tôi bây giờ, trống trơn, tối tâm âm u, không thấy được ánh sáng, không biết trước tương lai.

"Hành động của em ngày hôm nay, thật ngu xuẩn." Một giọng nói trầm thấp vang bên tai tôi.

Không biết từ lúc nào Lục Minh Hiên đã đi đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc, không thấy rõ ánh sáng trong mắt anh ta, đôi môi mỏng mím chặt, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ bên trong.

Tôi không nói gì, ánh mắt giống như đốm tro tàn lẳng lặng nhìn phía trước.

Anh ta thấy tôi không nói lời nào, giọng nói tức giận lại vang lên: "Em có biết hôm nay em làm như vậy là rất nguy hiểm không? Nếu như anh không chạy tới, em cũng đã bị..."

"Anh sẽ ghét bỏ tôi sao?" Đột nhiên tôi mở miệng cắt đứt lời anh ta, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt anh ta: "Nếu như tôi bị ông ta cưỡng hiếp, anh sẽ ghét bỏ tôi, có đúng không?"

"..." Anh ta không nói gì, tròng mắt đen lạnh như băng, không nhìn ra suy nghĩ của anh ta.

Tôi cong khóe miệng: "Quả nhiên, anh cũng sẽ ghét bỏ tôi." Dời ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía trước, giọng nói sâu kín của tôi mang theo chút mất mác: "Tại sao không có ai thích tôi vậy chứ?"

"Từ nhỏ đến lớn, không có ai thích tôi... Bọn họ cũng không muốn ở gần tôi... Trừ ông ngoại ra, không có ai thích tôi, không có người nào để ý đến tôi... Tôi làm cho người khác chán ghét đến như vậy sao?"

"Bà ấy tình nguyện đi theo đàn ông, cũng không muốn ở lại, người đàn ông kia đáng giá đề bà ấy từ bỏ tất cả sao? Tôi thật sự là con gái ruột của bà ấy có phải không? Sao tôi lại có người mẹ như vậy chứ..."

"Tôi quá tự cao rồi mà... Tôi cứ cho rằng mọi chuyện rất đơn giản, nhưng thật ra, rất nhiều chuyện, tôi không thể nào khống chế được. Tôi cứ nghĩ rằng mình cầm một con dao, thì ông ta sẽ không dám làm loạn, kết quả lại dễ dàng bị chế trụ... Tôi thật ngu xuẩn, tôi thật sự rất ngu ngốc... Người phụ nữ ngu ngốc như tôi, đúng là làm cho người ta chán ghét mà..."

Một mình tôi lầm bầm lầu bầu, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, giống như có cái gì xẹt qua khóe môi tôi, nhỏ giọt xuống bàn chân tôi, có hơi chút lạnh, có chút... mặn...

Đột nhiên có một bàn tay từ phía sau ôm tôi.

"Em thật sự rất ngu ngốc." Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp ấm áp: "Nếu như em đã biết mình ngu ngốc, thì phải cố học hỏi cho thông minh lên một chút, sau này đừng lại ngu ngốc như vậy nữa!"

"Nhưng mà bà ấy... Đã đi rồi..." Thật sự sẽ vĩnh viễn không quay trở lại nữa hay sao?

"Loại người như vậy, không xứng để em nhớ tới. Cho dù bà ta là mẹ của em." Giọng nói của anh ta lạnh băng.