Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 263: Không cho phép bàn tay bẩn thỉu của ông chạm vào người tôi




"Ông lại đây làm gì!" Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta, nhớ tới lúc nãy bàn tay ông ta sờ lên lưng tôi, nhất thời tóc gáy dựng đứng lên.

"Không có gì, anh thấy em đứng đây hóng gió một mình, nên muốn gọi em vào cùng xem ti vi..." Lúc ông ta nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngực tôi.

Đáng chết! Tôi hung hăng trợn mắt nhìn ông ta: "Không cho phép bàn tay bẩn thỉu của ông chạm vào người tôi!"

Ông ta cười dâm ô, hai tay xoa xoa lòng bàn tay, nhìn chằm chằm mặt tôi: "Bây giờ em đã trở thành diễn viên nổi tiếng rồi, ăn mặc thật xinh đẹp, vóc dáng này, so với lúc mẹ em hồi trẻ còn đẹp hơn, thật là..."

"Ông, ông đang suy nghĩ tới thứ bẩn thỉu gì vậy!" Đột nhiên tôi cảm thấy người đàn ông này thật là buồn nôn, thật là đáng sợ, hận không thể một cước đá chết ông ta, nhưng tôi cũng rất sợ, sợ ông ta sẽ nhào tới...

Tôi cũng không tin ông ta có lá gan này, nhưng loại động vật nửa người dưới giống như người đàn ông này, nếu nhào tới cũng không có gì kỳ quái.

"Em cảm thấy anh đang suy nghĩ cái gì?" Ông ta càng lúc càng càn rỡ, thậm chí còn không sợ tôi nhận ra ý đồ của ông ta, cặp mắt dâm đãng híp lại thành một đường, bước từng bước đến gần tôi...

"Ông, ông muốn làm cái gì, ông... Ông đừng qua đây..." Tôi lui về sau từng bước một, đột nhiên đạp trúng cái gì, té về phía sau, không đợi tôi kịp phản ứng, ông ta thật sự đã nhào tới!

"Ông ta đưa tay muốn kéo quần áo của tôi, tôi liều mạng giữ cổ áo lại, không cho ông ta được như ý.

"Đồ khốn khiếp, mau buông tôi ra!"

"Em cứ la lên đi, nếu em dám thì thử la lên đi, ông ngoại em đang ở trong nhà đó! Muốn ông ta tới đây xem sao?" Ông ta lại còn dám uy hiếp tôi! Hơn nữa còn là dùng mấy lời như vậy để uy hiếp tôi!

"Ông!" Tôi cắn răng, bây giờ trong nhà chỉ có mình ông ngoại, nếu tôi hô ta để ông ngoại nghe được thì phải làm sao đây? Một người già tới đây, cũng sẽ giúp tôi được cái gì chứ, thậm chí, tên cầm thú này còn có thể làm ông ngoại bị thương.

"Thế nào? Không dám la lên sao? Tới đây, ngoan ngoãn để anh sờ một cái, sờ một cái thôi..." Ánh mắt dâm đãng của ông ta phát sáng, kích động giữ chặt tay tôi, tay còn lại mò xuống váy tôi...

Không được... Tôi hò hét trong lòng, không dám kêu lên, nước mắt ủy khuất của tôi tràn trong hốc mắt.

Từ chỗ này, có thể nghe thấy giọng nói của Mạc Văn Phượng:

"Ba, hôm nay con mua rất nhiều thức ăn, ha ha, tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon, đúng rồi, Văn Hoa đi đâu rồi..."

Một giây sau, người đàn ông đang đè trên người tôi giống như viên đạn nhảy ra ngoài.