Bà ấy cẩn thận nhìn tôi, nhanh chóng cúi đầu.
"Giấy tờ nhà này thì có là cái gì? Là ông ta lừa gạt lấy đi, bây giờ chuộc
trả lại cũng là đúng thôi! Tôi còn phải vô duyên vô cớ trả giúp ông ta
ba ngàn vạn nữa đó! Bà mau nhắc ông ta trả tôi ba ngàn vạn đi!"
"Anh ấy nói, khi nào anh ấy có tiền sẽ trả lại cho con, nhưng mà bây giờ,
anh ấy thựs sự không có tiền, tất cả tiền đều đem đi chuộc căn nhà..." Lúc bà ấy nói mấy lời này, gương mặt đau lòng, chính là đang đau lòng
cho tên kia.
"Ông ta hại bà bị chém mất một ngón tay, vậy mà bà
lại dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy sao? Bà không có não à? Nghe
người ta dụ dỗ mấy câu thì cái gì cũng không cần thiết nữa có phải
không?" Tôi giận đến nỗi muốn đánh người đàn ông kia một trận.
"Anh ấy không phải cố ý, anh ấy biết mẹ bị chém đứt một ngón tay, cũng đau
lòng khóc rất nhiều... Khóc xin mẹ tha thứ cho anh ấy... Anh ấy yêu
mẹ... Mẹ có thể cảm nhận được..."
Yêu? Cái chữ này phát ra từ trong miệng bà ấy nghe thật buồn cười! Tôi lớn như vầy, còn chưa từng
nghe qua cái gì nực cười như vậy.
"Văn Phượng, loại đàn ông mê cờ bạc như vậy không tốt, đừng qua lại với cậu ta, sớm muộn gì cậu ta cũng đem con bán đi mất!" Ông ngoại thở dài, ý vị sâu xa: "Đã bị dạy dỗ một
lần rồi mà con lại còn tin tưởng lời của nó."
"Bán đi?" Tôi hừ lạnh một tiếng: "Bà ấy đã sớm bị bán đi rồi, còn giúp người ta đếm tiền, đếm một cách rất vui vẻ!"
Vành mắt Mạc Văn Phượng lại đỏ lên: "Ba, ba hãy tha thứ cho Văn Hoa đi, anh
ấy không phải cố ý, vì chuộc lại giấy tờ nhà, anh ấy đã thiếu nợ rất
nhiều, bây giờ, anh ấy đang làm ăn với bạn bè, buôn bán cũng tương đối
ổn định, rất nhanh sẽ thu được tiền lời, đến lúc đó, anh ấy sẽ trả chúng ta tiền..."
Thấy bà ấy khóc, ông ngoại cũng mềm lòng: "Haizz,
chỉ cần không cờ bạc là tốt rồi, chỉ có điều cậu ta đã gạt con, cũng nên có chút phòng bị, đừng có lại ngu ngốc, bị cậu ta lừa."
"Anh ấy sẽ không gạt con..."
"Tôi nhổ vào! Ông ta không lừa bà thì lừa ai!" Tôi tức giận nhìn bà ấy chằm
chằm: "Nói cho bà biết, người đàn ông này, nếu như bà còn đi theo ông
ta, thì cũng đừng trở lại nữa, cùng ông ta cút cho thật xa! Tôi sẽ chăm
sóc ông ngoại thật tốt, sau này bà cũng đừng trở về nữa! Đừng cho là tôi được gả vào nhà giàu thì có rất nhiều tiền, tôi không có bản lĩnh lớn
như vậy, một lần nữa trả ba ngàn vạn tiền nợ cho các người!"
Tôi nói xong, không muốn nhìn bà ấy thêm một chút nào nữa, cầm túi xách xông ra ngoài.