Laaị còn bà thông gia cái gì chứ! Nói mới nhớ, tôi còn chưa bao giờ nghe qua Lục Minh Hiên đề cập đến ba mẹ anh ta, cũng chưa từng được gặp họ, có lẽ, anh ta căn bản không thừa nhận tôi là một người vợ, nếu không thì làm sao ngay cả ba
mẹ anh ta mà tôi cũng chưa từng được gặp?
"Mẹ là đang lo lắng cho con!" Mạc Văn Phượng lấy lòng nhìn tôi.
"Oánh Oánh, mẹ con nói đúng." Ông ngoại cầm tay tôi, vỗ nhẹ một cái: "Làm một người vợ tốt, phải biết chăm sóc cha mẹ cậu ấy, chúng ta vẫn còn chưa
được gặp mặt với bên thông gia, sao lần trước không thấy cha mẹ cậu ấy
cùng đi?"
"Ba mẹ anh ấy ở nước ngoài, chắc là rất bận rộn, cho nên còn chưa về."
"Vậy sao..." Ông ngoại hơi nhíu mày, giống như lo lắng cho tôi.
"Không sao đâu, người có tiền cũng tương đối bận rộn, không có thời gian về
nước cũng là chuyện bình thường mà!" Mạc Văn Phượng lại nói giúp cho
người nhà Lục Minh Hiên.
"Cho dù có bận rộn, con trai kết hôn
cũng nên về xem sao chứ!" Ông ngoại lo lắng nói với tôi: "Nếu như có
chuyện gì không vui thì nhớ về nhà nói cho ông biết! Mặc dù ông không
giúp được cái gì, nhưng nói ra thì trong lòng sẽ được thoải mái hơn một
chút."
Ông ngoại lo sợ sau này tôi bị ủy khuất.
"Ông đừng lo lắng, con không sao, mọi thứ đều rất tốt, không có chuyện gì không vui hết."
Tôi ở đó hàn huyên với ông ngoại, đến giờ ăn cơm trưa, tôi còn muốn ở lại
thêm chút nữa, chơi với ông ngoại, người đàn bà Mạc Văn Phượng kia lại
thúc giục tôi về, nói cái gì mà dành nhiều thời gian ở bên chồng linh
tinh, chính là muốn tôi đi lấy lòng Lục Minh Hiên, sợ tên đại gia này sẽ chạy mất!
Ông ngoại cũng kêu tôi về sớm một chút, không còn cách nào khác, tôi đành phải rời đi.
Trở lại Lục gia, lại một chuyện ngoài ý muốn xảy ra!
Vừa vào cửa, tôi đã cảm thấy có chút kỳ quái, người giúp việc nhìn tôi, có
một loại quái dị nói không nên lời trong ánh mắt cô ta, thấp giọng kêu
một tiếng: "Thiếu phu nhân, cô đã về..."
"Ừ." Tôi gật đầu, đang chuẩn bị lên lầu, lại phát hiện có một người đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Tôi nhíu mày, kỳ lạ, nơi này rất ít khi có khách đến, sao lại có người?
Chẳng lẽ là Lục Minh Hiên? Nhưng mà người giúp việc không có nói với tôi Lục Minh Hiên đã về mà!
Tôi tò mò đi tới.
Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc
hơi bạc, số tuổi thực tế của ông ta khẳng định là đã ngoài bốn mươi rồi. Trên tay đang kẹp một điếu xì gà, bộ dạng hút thuốc có mấy phần tương
tự với Lục Minh Hiên.