Người đàn ông này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đi uống rượu nữa?
"Về rồi hả? Đi tắm đi." Tôi đang định vào phòng tắm pha nước ấm cho anh ta, giọng nói trầm thấp của anh ta đột nhiên kêu tên tôi: "Mạc Oánh."
"Hả?" Tôi nhìn anh ta, anh ta đưa tay, ý bảo tôi tới đó.
Tôi ngoan ngoãn tới gần, anh ta chợt đưa tay ôm tôi vào trong ngực, hôn mãnh liệt.
"Đừng!" Tôi đẩy anh ta ra, không để anh ta hôn.
"Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chẳng lẽ em không để cho anh chạm vào
em sao?" Dường như anh ta uống rất nhiều rượu, ánh mắt mê hoặc nhiều
thêm mấy phần hấp dẫn, đầu ngón tay xẹt qua môi tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh ta còn nói là đêm tân hôn sao? Hôn lễ cũng bị phá hỏng rồi!
"Anh còn chưa có tắm." Mặt tôi không có biểu tình gì, tôi cũng không muốn ngửi được từ trên người anh ta mùi máu của cô gái kia!
"Em chê anh?" Anh ta nhíu mày, ánh mắt mê say tỏa sáng.
"Cô gái kia thế nào rồi?" Đột nhiên tôi hỏi.
"Đừng nhắc tới cô gái đó!" Giọng nói của anh ta lập tức lại chìm xuống, hăng hái cũng biến mất.
"Đã chết rồi sao?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Cô ta sẽ dễ chết như vậy sao?" Thoạt nhìn bộ dạng anh ta có vẻ rất phẫn nộ.
Gặp phải loại phụ nữ như vậy, anh cũng coi như là được dạy dỗ! Xem anh sau
này còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi hay không? Tôi thật muốn nói
với anh ta, anh cho rằng mọi người đều có thể dễ bỏ rơi giống như tôi
hay sao?
Nếu một ngày nào đó Lục Minh Hiên bảo tôi cút, tôi sẽ
ngay lập tức cút đi, tuyệt đối sẽ không đến quấy rối hôn lễ của anh ta,
tôi còn ước gì anh ta sẽ lập tức bỏ tôi, đi cưới người phụ nữ khác nữa
đây!
"Xem ra em có vẻ rất cao hứng?" Ánh mắt hẹp dài của anh ta
nheo lại thành một đường nguy hiểm, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi.
"Hôn lễ xảy ra chuyện thảm kịch như vậy, tôi sẽ vui sao?" Tôi không vui nhìn anh ta.
Thật may là ông ngoại không có tới, nếu không khẳng định sẽ dọa sợ ông ngoại rồi. Bởi vì thân thể ông ngoại không được tốt nên không thích hợp chịu
đựng mệt mỏi, vì thế tôi không có sắp xếp cho ông ngoại đến hôn lễ,
chẳng qua chỉ là để chỗ ngồi trên bàn tiệc cho ông, đến ăn bữa cơm là
tốt rồi.
"Hôn lễ hôm nay, thật xin lỗi, lần sau anh sẽ bù đắp cho em." Đột nhiên anh ta lại nói như vậy, ngược lại làm cho tôi hơi bất
ngờ.
Bù đắp? Bù đắp thế nào? Cử hành lại một lần nữa sao? Hay là thôi đi, tôi sợ lại có thêm một Dương Tử Huyên thứ hai.
"Hôn lễ chẳng qua chỉ là hình thức thôi, có hay không cũng không sao, tôi
không quan tâm." Dù sao hôn thú cũng nhận rồi, loại lễ tiệc hình thức
này, không cần thiết!
Thấy tôi không có hứng thú, anh ta cũng không nói nữa, ánh mắt nhìn tôi lại trở nên nóng rực.
Tôi biết anh ta muốn làm cái gì, nhìn chằm chằm anh ta: "Mau đi tắm, nếu không, cái gì cũng đừng làm!"