Thật may là tôi đã sớm nói chuyện với Lục Minh Hiên, ba ngàn vạn kia đã là tiền mừng rồi, không cần đưa thêm nữa!
Hừ, có tôi ở đây, bà ấy đừng hòng chiếm tiện nghi! Thay vì cho bà ấy tiền
để bà ấy đi nuôi đàn ông, còn không bằng đem đi quyên góp!
"Nên cho, con cũng sẽ cho." Lục Minh Hiên nhàn nhạt nói, sắc mặt không nhìn ra được tâm tình.
Ông ngoại chân thành nói với anh ta: "Tiền mừng cũng không cần phải cho,
cậu chăm sóc tốt cho Oánh Oánh là được, nhà chúng tôi nghèo, không có
tiền làm của hồi môn cho Oánh Oánh, cậu chỉ cần cho Oánh Oánh ăn ngon,
chăm sóc nó cho tốt, nửa đời sau của nó, đều trông cậy vào cậu."
"Con biết rồi..."
Ăn một bữa cơm, trừ Mạc Văn Phượng nói mấy chuyện huyên náo làm không khí có chút lúng túng, còn lại cũng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Lục Minh Hiên có việc nên đi trước, trước khi đi, anh ta đưa cho ông ngoại một bao lì xì đỏ.
"Ba, mau mở ra xem xem được bao nhiêu tiền?"
Lục Minh Hiên vừa đi xong, Mạc Văn Phượng đã vội vã nói.
Ông ngoại do dự một chút, vẫn là mở bao lì xì ra, bên trong bao lì xì, là một tờ giấy.
Mạc Văn Phượng nhanh chân nhanh tay, một phát đoạt đi mất, vừa rút ra nhìn, cặp mắt trừng to như cái chuông cỡ lớn, đưa ngón trỏ ra đếm: "Một hai
ba bốn năm sáu bảy..."
"Woah, ba, là chi phiếu năm trăm vạn!
Thật sự là năm trăm vạn, bảy con số, sáu số không, thật không sai! Năm
trăm vạn lận đó..." Bà ấy hưng phấn la to, giống như kẻ điên.
Tôi đoạt lại chi phiếu trong tay bà ấy: "Bà vui mừng cái gì? Cũng không phải là đưa cho bà!"
"Oánh Oánh, mẹ là mẹ của con, số tiền đó mẹ cũng có phần chứ!"
"Ai nói bà có phần? Bà là mẹ tôi thì thế nào? Ba ngàn vạn lần trước đâu? Bà có trả cho tôi không? Bà trả tôi ba ngàn vạn thì tôi sẽ cho bà năm trăm vạn này!"
"Con..."
Nhắc tới ba ngàn vạn kia, bà ấy giống như khinh khí cầu bị xẹp, không dám tranh luận với tôi nữa.
"Oánh Oánh, đem tiền này trả lại đi!" Ông ngoại nói.
"Trả lại làm gì? Anh ấy tặng cho ông, ông cầm đi!" Tôi đem bao lì xì nhét lại vào túi ông ngoại.
"Không không không, số tiền lớn như vậy, ông giữ làm gì? Hay là con cứ cất đi."
"Kêu ông giữ thì ông cứ giữ đi, có tiền mới có cảm giác an toàn, lúc nào con cũng bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh ông, ông giữ cái này mà
phòng thân, có vậy ông mới cảm thấy an tâm!"
Mạc Văn Phượng đứng
một bên thèm thuồng, tôi mặc kệ bà ấy, trợn mắt cảnh cáo bà: "Số tiền
này là của ông ngoại, nếu bà dám động đến, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà."
Bà ấy bất mãn cắn răng, không nói gì.