Nếu để cho ông ngoại biết, đằng sau cuộc hôn nhân này là một giao dịch bẩn thỉu, nhất định sẽ rất khó chấp nhận.
Diễn kịch phải diễn cho trót, ở trước mặt ông ngoại, tôi nhất định phải làm
ra vẻ mình rất hạnh phúc, tôi muốn để cho ông an tâm, muốn ông được vui
vẻ, chỉ cần nhìn thấy tôi vui, ông cũng sẽ vui.
"Ông ngoại, ông
đừng như vậy." Tôi vỗ vỗ vai ông ngoại, cầm khăn giấy lau nước mắt cho
ông: "Không phải bây giờ con đang sống rất tốt hay sao? Công việc và
tình yêu, con đều có! Ông còn khóc cái gì chứ?"
Ông ngoại vội vã lau nước mắt, đỏ mắt nhìn tôi: "Oánh Oánh, con phải thật hạnh phúc, biết không?"
"Con rất hạnh phúc, thật mà." Vừa nói chuyện, tôi vừa ôm cánh tay Lục Minh
Hiên, nhìn vào mắt anh ta, mang theo một tia thỉnh cầu: "Anh sẽ đối xử
với em rất tốt, có đúng không?"
Lục Minh Hiên hơi ngẩn ta, trong
mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, một hồi lâu mới quay đầu, nhìn ông
ngoại, trịnh trọng nói: "Con đáp ứng với ông, sẽ chăm sóc cô ấy thật
tốt!"
Hốc mắt ông ngoại lại đỏ lên: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
"Hây a, sao lại khóc rồi chứ!" Giọng nói của Mạc Văn Phượng đánh vỡ không
khí đang yên lành, bà ấy vừa mở miệng ra, mùi tiền đã bay đầy xung
quanh!
"Ba, ba cũng thật là, Oánh Oánh bây giờ được gả cho người
tốt như vậy, làm sao mà không hạnh phúc được? Lục tổng giám đốc làm sao
sẽ làm Oánh Oánh của chúng ta phải chịu thiệt thòi chứ! Đúng không Lục
tổng giám đốc!" Bà ấy nói xong quay đầu cười ha ha với Lục Minh Hiên.
Chúng tôi cũng rất ăn ý, không nói gì, cứ để mặc bà ấy độc thoại!
Bà ấy tự nói chuyện một mình, còn có vẻ rất vui vẻ, chợt chuyển đề tài:
"Đúng rồi, nếu hôn lễ cũng đã định rồi, vậy còn về chuyện tiền mừng..
."
"Văn Phượng!" Ông ngoại thấp giọng la bà ấy, nghiêm nghị trợn
mắt nhìn bà, mà bà ấy vẫn còn không biết hối cãi: "Ôi chao, tiền mừng
cũng nằm trong trình tự kết hôn đó chứ, Lục tổng giám đốc biết là tốt
rồi, Oánh Oánh nhà chúng ta có thể được gả vào nhà giàu, cũng là phúc
phần đã tu luyện được mấy đời, cũng không trông mong được bao nhiêu tiền mừng, con gái gả ra ngoài, chỉ mong..."
"Con còn nói nữa!" Ông ngoại nổi giận! Lúc này bà ấy mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tôi trầm mặt, không nói gì, cũng biết người đàn bà này vừa mở miệng ra nói
chuyện, khẳng định sẽ không thể không liên quan tới tiền! Đối với bà ấy
mà nói, Lục Minh Hiên chính là cái núi vàng, muốn có bao nhiêu thì có
bấy nhiêu tiền, khẳng định là bà ấy cảm thấy, cái núi vàng lớn như vậy,
chắc chắn cũng có thể đào được chút ít tiền!
Thật may là tôi đã sớm nói chuyện với Lục Minh Hiên, ba ngàn vạn kia đã là tiền mừng rồi, không cần đưa thêm nữa!