Cũng tốt, cái gì cần bỏ, thì phải bỏ đi.
Anh ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, giống như rất hưởng thụ cảm giác này.
"Người nhà anh ấy rất lo lắng, anh có thể nói cho tôi biết hành tung của anh
ấy không?" Tôi không muốn từ bỏ, cẩn thận hỏi anh ta.
"Không tra được." Anh ta nói.
"Ngay cả người cũng không tìm được sao?" Tôi nhíu mày.
"Ghi chép xuất cảnh không có tên anh ta, anh ta vẫn còn ở trong nước."
Vậy anh ấy đi đâu vậy chứ? Tôi lo lắng suy nghĩ.
"Có lẽ là anh ta cố ý muốn trốn đi, không để cho bọn họ tìm được! Chờ khi
anh ta muốn xuất hiện thì tự nhiên sẽ quay về thôi. Chỉ có điều, có thể
biến mất mà ngay cả anh cũng không tìm được, ngược lại làm cho anh hơi
bất ngờ." Ánh mắt anh ta trở nên thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Không tìm được thì thôi, tôi sẽ nói chuyện với người nhà
anh ta, cố hết sức là được rồi, không tìm được thì cũng không còn cách
nào khác." Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy hơi mất mác, rốt cuộc Diệp Phong đã đi đâu vậy chứ?
Dường như anh ta cũng thấy tôi mất mác: "Anh sẽ tiếp tục phái người đi tìm."
"Ừ!" Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ, nên nói với Nhược Hi như thế nào đây?
Đột nhiên, một bàn tay to lần mò vào trong quần áo của tôi, tôi sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, chống lại khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh Hiên đang
phóng đại trước mắt, không biết từ lúc nào ánh mắt của anh ta đã trở nên nóng bỏng, ngọn lửa ham muốn từ chỗ sâu nhất trong cơ thể tràn ngập
trong đôi mắt anh ta.
"Anh muốn làm gì... Ưm..." Lời của tôi còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại.
Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng cũng không làm được gì, cuối cùng dứt khoác
không vùng vẫy nữa, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm...
Lúc đi theo anh ta vào phòng, tôi cũng đã nghĩ đến kết quả này sẽ xảy ra, tên
cầm thú như anh ta, làm sao sẽ chịu bỏ qua cho tôi chứ? Tiến vào địa bàn của anh ta rồi, còn có thể nguyên vẹn lui trở ra sao?
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa cũng sắp kết hôn rồi, coi như thích ứng sớm một chút.
Trong phòng ngủ chính, tràn đầy hơi thở kích tình, càng lúc càng nồng đậm.
Lục Minh Hiên đè tôi dưới ghế sô pha, vung tay lên, áo sơ mi của tôi đã bị
xé rách, tôi giật mình kêu lên, rất nhanh, môi của anh ta đã chạm lên,
ngăn chặn tất cả âm thanh của tôi.
Nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi
chặt chẽ day dưa, tôi giống như bị anh ta hòa tan, đầu óc mơ mơ màng
màng, thân thể cũng ngày càng mềm nhũn.
"Không cần phải sợ..."
Rốt cuộc anh ta cũng bỏ qua đôi môi của tôi, cánh môi nóng bỏng, bắt đầu đi từ gương mặt của tôi đến những chỗ khác.