"Ông khỏe lên rồi hãy nói, tiền nằm ở bệnh viện, ông không cần phải lo." Tôi rót nước trái cây, nhàn nhạt nói.
Ba ngàn vạn tôi còn kiếm được, chút tiền chữa bệnh này thì có là cái gì?
Nói đến chuyện tiền bạc, ông ngoại trầm mặc, chân mày nhíu lại, đột nhiên không vui.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Mẹ con nói với ông, con cầm ba ngàn vạn đi chuộc nó về... Ba ngàn vạn
đó, con lấy đâu ra mà nhiều tiền như vậy?" Ông ngoại đau lòng nhìn tôi,
mang theo sự áy náy sâu sắc, giống như khổ sở vì sự bất lực của mình.
Bàn tay tôi đang gọt quả táo hơi dừng lại một chút: "Con mượn của công ty."
"Công ty cho con mượn nhiều tiền như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Bây giờ con đi đóng phim được rất nhiều tiền, ba ngàn vạn
này sẽ trừ vào tiền cát xê trong tương lai con kiếm được, ông ngoại yên
tâm, bây giờ con đang đóng phim truyền hình, còn làm phát ngôn viên cho
mấy quảng cáo, mỗi tháng kiếm được rất nhiều tiền, sẽ nhanh chóng kiếm
đủ ba ngàn vạn thôi, công ty biết năng lực làm việc của con, cho nên mới cho con mượn nhiều tiền như vậy."
Thật ra thì số tiền kiếm được của tôi hiện nay cũng không nhiều như vậy, trước kia đóng phim điện
ảnh, bởi vì là người mới, cho nên chỉ nhận được cát xê khoảng mấy vạn
thôi, lần này đóng phim truyền hình, mặc dù có chút danh tiếng, nhưng
cũng mới nhận được có mười mấy vạn tiền thù lao, cho dù vậy cũng là tăng gấp mấy lần trước kia rồi! Chỉ cần tôi càng ngày càng nổi tiếng, thì
tiền thù lao trong tương lai cũng sẽ càng ngày càng cao.
"Có thật không?" Ông ngoại lo lắng nhìn tôi.
"Ừ!" Tôi gật đầu, vỗ vai ông ngoại: "Cho nên ông không cần lo lắng, ở đây dưỡng bệnh cho tốt."
"Haizz, cho dù thế nào thì, đều là tại ông không tốt, trước kia không có dạy dỗ mẹ con cho tốt, bây giờ muốn quản cũng không quản được nữa rồi, hôm nay nó gây ra họa, cũng là lỗi của ông, còn làm liên lụy đến con, haizzzz,
làm hại con tuổi còn nhỏ như vậy, đã phải gánh một món nợ quá lớn, ông
ngoại rất đau lòng vì con..."
Ông ngoại vừa nói, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Mỗi một giọt nước mắt của ông ngoại, cũng là vì tôi mà rơi xuống, ông ngoại thật tình rất thương tôi, tôi biết. Ông ngoại là người hiểu rõ tôi nhất trên thế giới này, trong tương lai, cũng sẽ không có người nào sẽ
thương yêu tôi giống như ông ngoại nữa, tình yêu thương của ông đối với
tôi, tôi không biết phải biểu đạt như thế nào nữa, tình yêu thương vô bờ bến đó, nếu như có thể, ông ngoại sẽ dùng tất cả sinh mạng của mình để
bảo vệ tôi.
Nhớ hồi còn nhỏ, dì hàng xóm nói với tôi, năm đó mẹ
tôi vì tiền, xém chút nữa đem bán tôi đi, là ông ngoại đã hết sức che
chở cho tôi, không để bà ấy làm như vậy. Còn nói, nếu như bà ấy dám bán
tôi đi, thì ông ngoại sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà, sau đó chết cho bà
xem! Mẹ tôi sợ ông ngoại nghĩ quẫn, cho nên mới không có đem tôi đi bán.