Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 214: Tôi chịu thua




"Đó là bởi vì..." Bà ấy nói được phân nửa, chợt ngừng lại, lén nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, đem tất cả những lời vừa định thốt ra nuốt vô bụng.

"Bởi vì sao?" Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy người đàn bà này đang giấu tôi cái gì!

"Không có... Không có gì..." Bà ấy liều mạng lắc đầu, có chết cũng không chịu nói.

"Bà cút khỏi đây đi! Cút ngay bây giờ đi!" Tôi sợ bà ấy còn ở đây thêm một giây nào nữa, thì bọn cho vay nặng lãi sẽ lại đuổi đến đây.

"Không..." Bà ấy luống cuống, khổ sở nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn: "Con để cho mẹ ở đây thêm một buổi chiều nữa đi, ngày mai, sáng sớm ngày mai mẹ sẽ đi... Thật đó..."

Bà ấy rưng rưng nước mắt, tôi nhìn ông ngoại, thấy ánh mắt già nua của ông ngoại cũng phiếm hồng, nếu như bây giờ tôi còn đuổi Mạc Văn Phượng ra ngoài nữa, ông ngoại nhất định sẽ rất buồn.

"Được rồi, một đêm cuối cùng nữa, sáng sớm ngày mai, bà nhất định phải đi!"

Đây coi như là một lần cuối cùng tôi giúp bà ấy! Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng qua ngày hôm sau mới phát hiện, tôi chịu thua!

Mới sáng sớm, một đám người mặc áo đen đã trực tiếp phá cửa xông vào nhà!

Tôi bị tiếng vang bất ngờ làm tỉnh dậy, ra khỏi phòng nhìn, đã thấy cánh cửa bị dỡ xuống, ném thẳng vào ngay giữa phòng khách, ông ngoại và Mạc Văn Phượng từ trong phòng đi ra.

"Đã xảy ra chuyện gì!" Ông ngoại vội vàng hấp tấp, tay chân cũng phát run, thấy mấy người mặc áo đen kia thì giống như gặp quỷ, bàn tay chống cây gậy càng run lợi hại hơn.

Mạc Văn Phượng lập tức trở nên tái nhợt, theo bản năng trốn ra sau lưng ông ngoại.

Tên áo đen cầm đầu, thân hình cao lớn, hơi mập mạp, trên mặt còn có một vết sẹo rất dài, từ trênt trán dọc xuống má bên phải, giống như bị người ta chém rất sâu, ánh mắt vô cùng hung ác, khuôn mặt thoạt nhìn như một tên hung thần ác quỷ.

Hắn ta thấy Mạc Văn Phượng, liếc mắt ra hiệu với tên thủ hạ, người nọ lập tức xông lên trước mặt bà ấy, một tay xách bà đến trước mặt tên lão đại, còn dùng sức đạp lên đùi bà một cái, Mạc Văn Phượng hét thảm lên một tiếng, trực tiếp quỳ xuống đất.

"Tiền đâu? Chuẩn bị xong chưa? Mày đã nói hôm nay sẽ trả tiền mà!" Giọng nói của tên mặt sẹo rất thô lỗ, ngữ điệu không nhanh không chậm làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Tôi... Tôi..." Bà ấy hoảng sợ liếc nhìn về phía tôi, lại nhanh chóng cúi đầu.

Tên mặt sẹo kia giống như ý thức được cái gì, cong cong khóe miệng, ánh mắt chuyển đến trên người tôi: "Cô chính là con gái của ả, là Mạc Oánh đúng không!"

"..." Gương mặt tôi lạnh lùng, không nói gì.