"Sao trong nhà lại biến thành như vậy?" Tôi hỏi, ông ngoại hoảng sợ lắc đầu, còn chưa có ổn định nhịp thở, ánh mắt chuyển từ tôi sang Mạc Văn
Phượng, bà ta nhìn tôi, hơi sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu, không dám lên
tiếng.
Tôi cảm giác có cái gì không đúng, mơ hồ cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn là có liên quan đến người đàn bà này!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà nói đi!" Tôi hét lớn với bà ấy!
Bà ấy hoảng sợ lùi về sau mấy bước: "Mẹ... Mẹ..." Ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ.
Tôi thấy bà ấy không có ý định mở miệng nói chuyện, trực tiếp hỏi ông ngoại: "Ông nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ông ngoại do dự nhìn bà ấy một cái, thở dài: "Ông cũng không biết nữa, mấy
người đó vừa tới đây đã giở trò quấy rối, trong nhà có đồ đạc gì cũng
đều đập vỡ, còn nói muốn bắt mẹ con đi, lúc đó ông đang trốn ở trong
phòng, vội vã gọi điện thoại cho con, còn chưa kịp nói xong đã bị bọn
chúng phát hiện, điện thoại di động cũng bị đập bể..."
Ánh mắt phẫn nộ của tôi nhìn chằm chằm Mạc Văn Phượng: "Đó là những người nào! Rốt cuộc bà đã gây ra chuyện gì!"
"Cái đó... Là bọn cho vay nặng lãi..."
"Cái gì!" Tôi chợt đứng lên, xém chút nữa không nhịn được mà nắm cổ áo người đàn bà này: "Bà vậy mà lại dám đi vay nặng lãi của bọn côn đồ!"
Bà ấy vội vàng lắc đầu: "Không không không... Không phải mẹ... Là
Dương Văn Hoa mượn, không phải mẹ, thật sự không phải mẹ đâu... Chuyện này không có liên quan đến mẹ..."
Dương Văn Hoa chính là người đàn ông lúc trước của bà ấy, người đã lừa bà cầm giấy tờ nhà đem bán!
"Ông ta mượn tiền, làm sao bọn họ lại tới tìm bà!"
"Mẹ, mẹ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra... Anh ấy dẫn mẹ đi sòng
bạc, sau đó nói là ai vào sòng bạc này cũng phải ký tên, vì vậy nên mẹ
mới ký... Sau này mẹ mới biết, đó là hợp đồng vay tiền..."
"Cho nên sau đó bà trở thành người vay tiền sao?"
Bà ấy gật đầu một cái, nhìn tôi, sau đó vội vàng cúi đầu.
Trên thế giới này, còn có người đàn bà nào ngốc hơn như vậy nữa không chứ? Heo còn thông minh hơn bà ấy nữa là!
"Bà đi sòng bạc cùng ông ta từ khi nào!"
"Hồi... Tháng trước..." Bà ấy run sợ nói.
"Tháng trước!" Tôi hung hăng trừng mắt: "Nói như vậy, mới tháng trước bà còn ở cùng ông ta! Hừ, vậy mà bà còn nói bà đi tìm ông ta để đòi lại tiền mà
không tìm thấy người! Quả nhiên là bà nói láo không chớp mắt!"
Quả nhiên là tôi không có đoán sai, người đàn bà này nói chuyện thật không
thể tin được! Mỗi một câu nói ra đều là lừa gạt! Nếu như không làm ra
chuyện gì phiền toái, làm sao bà ấy sẽ trở về tìm chúng tôi chứ? Lần nào người đàn bà này xuất hiện cũng không có chuyện gì tốt hết!