Nhân viên công tác tới thúc giục tôi, tôi nhanh chóng đến trước ống kính để chuẩn bị, cũng không quên nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta liếc nhìn về phía tôi, sau đó đi ra ngoài, thấy anh ta đi ra khỏi cửa, tôi bắt đầu chuyên tâm đóng phim.
Cảnh quay này chỉ có mình tôi, không có Tô Quân, cũng không có nữ phụ, chỉ
có tôi đứng đó buồn rầu suy nghĩ, khóc vài giọt nước mắt, đạo diễn rất
hài lòng, mười mấy phút đồng hồ sau hô cắt, kết thúc công việc!
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy xe của Lục Minh Hiên đậu ở chỗ đó.
Tôi không nhịn được đi tới, gõ gõ lên cửa sổ.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, tôi nói: "Tìm tôi có chuyện gì, nói thẳng ở đây đi!"
"Lên xe!" Anh ta ngang ngược nhả ra hai chữ, không cho tôi cự tuyệt.
"Buổi chiều tôi còn phải quay phim!"
"Lên xe!" Anh ta lập lại một lần nữa, giọng nói rất không vui, tôi có thể
cảm nhận được, nếu tôi mà còn không chịu lên xe, đoán chừng anh ta sẽ
lại làm ra chuyện gì không tưởng nữa đây.
Được rồi! Tôi không thể chống lại anh ta được! Không còn cách nào khác là phải lên xe, dùng sức đóng sầm cửa xe, cho thỏa tâm tình đang bất mãn của tôi!
Xe chạy đến trước cửa một nhà hàng thì dừng lại.
Anh ta dẫn tôi vào bên trong, đặt một phòng VIP, chỉ có hai người chúng tôi.
Trong phòng ăn rộng lớn, chỉ có hai người, trông có vẻ rất lạnh lẽo, không khí cũng rất cứng ngắt.
Dường như anh ta đã sắp xếp hết mọi thứ, chúng tôi vừa mới ngồi xuống không
lâu thì người phục vụ đã dọn thức ăn lên, trên bàn đủ các món ăn, giống
như là toàn bộ ẩm thực Trung Quốc đang hội tụ hết lại đây.
"Ăn chút gì trước đi!" Dường như tâm trạng hôm nay của anh ta rất tốt, còn gắp vào chén của tôi một miếng cá.
Biết anh ta lâu như vậy, hình như anh ta còn chưa bao giờ gắp thức ăn cho
tôi nữa! Hẳn là tôi sẽ cảm động chứ? Đối với tâm trạng của tôi bây giờ,
một chút cảm giác cũng không có! Chỉ có không vui và bất mãn!
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
"Ăn trước rồi nói." Anh ta cầm đôi đũa nghiêm túc ăn, động tác gắp thức ăn
rất ưu nhã, từ từ đưa vào trong miệng, tinh tế nhai, giống như đang
thưởng thức mỗi một món ăn, chứ không giống như một người cuồng ăn.
Tôi vẫn không động đũa, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh ta!
Mặc dù tôi cũng đã rất cố gắng, nhưng ở trước mặt anh ta, một chút cảm giác thèm ăn tôi cũng không có, cho dù món ăn có hấp dẫn mấy cũng không kích thích được vị giác của tôi.
Ngược lại anh ta rất ung dung, nhàn nhã thưởng thức từng món ăn, sau đó cầm khăn ăn lên, ưu nhã lau lau môi.
"Ăn no chưa?" Tôi khinh bỉ anh ta, bị người khác nhìn như vậy mà vẫn có thể ngồi ăn được!
"Chúng ta bàn bạc một chút về chuyện tổ chức lễ cưới đi! Em muốn lễ cưới kiểu Trung Quốc hay là kiểu phương Tây?"