"Không phải anh đã nói rồi sao? Em rất kiên cường, sẽ không bị vận mệnh đánh
bại đâu! Bất kể gặp phải khó khăn gì, em cũng sẽ dũng cảm đối mặt, sẽ
không khuất phục, chỉ biết càng chiến đấu càng hăng say, không người nào có thể ép buộc em làm bất cứ chuyện gì!"
Trở thành người phụ nữ
của Lục Minh Hiên là quyết định của tôi, cũng giống như vậy, tôi muốn
rời đi, anh ta cũng không ngăn cản được, tôi nhất định sẽ không để anh
ta được như ý!
"Vậy được rồi." Mặc dù Tô Quân rất lo lắng, nhưng
anh ta tôn trọng quyết định của tôi: "Nếu như có gì cần anh, nhớ tới
anh, thì phải tìm anh, biết không?"
"Ừ." Tôi nặng nề gật đầu một cái.
********************
Mấy ngày tiếp theo, tôi đều bận rộn quay phim.
Mỗi ngày tôi đều phải học thuộc rất nhiều lời thoại, căn bản không có thời
gian để phân tâm suy nghĩ đến mấy thứ khác, chuyện này đối với tôi mà
nói, cũng xem như là chuyện tốt, như vậy thì tôi sẽ không có thời gian
để nghĩ tới chuyện của Lục Minh Hiên, còn có chuyện ở nhà nữa.
Qua mấy ngày, mọi người cũng không còn nhắc đến chuyện kết hôn của tôi nữa, Tô Quân cũng không có hỏi tôi về vấn đề này nữa, mọi thứ đều khôi phục
lại như cũ, nhưng càng bình thường như vậy, lại càng làm cho tôi thêm lo lắng.
Mỗi ngày lúc tan làm, tôi sẽ không nhịn được mà suy nghĩ,
rốt cuộc Lục Minh Hiên muốn như thế nào? Tôi phải nên làm như thế nào?
Kể từ sau ngày hôm đó, anh ta không có tìm tôi, mà tôi cũng không thèm
đi tìm anh ta.
Tôi không nghĩ anh ta sẽ bỏ qua cho tôi, tôi có
cảm giác giống như anh ta đang đợi cái gì đó, người đàn ông này thật khó hiểu, tôi không tài nào đoán ra được suy nghĩ của anh ta!
Mỗi lần tôi cho rằng anh ta sẽ dừng lại, thì anh ta sẽ lại làm nhiều hơn, lần này, anh ta đang chờ đợi cái gì đây?
Tôi mơ hồ cảm thấy, bão táp lần sau ập đến sẽ rất dữ dội!
Trừ chuyện của Lục Minh Hiên thì không nói, còn có một chuyện khác làm cho tôi còn phải phiền lòng hơn! Chính là chuyện ở nhà!
Mạc Văn Phượng, mẹ của tôi, đã chuyển đến nhà tôi sống, ở cùng với ông
ngoại, bây giờ tôi không muốn về nhà, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy
người đàn bà đó! Lần này bà ấy trở về, tuyệt đối là không phải đơn giản
như vậy!
Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy người đàn bà này chắc chắn
đang che giấu cái gì, nếu không làm sao sẽ tốt bụng như vậy mà ở nhà
chăm sóc ông ngoại, không đi ra ngoài lêu lổng? Đổi lại như bình thường, làm sao bà ta sẽ chịu ở một chỗ tịch mịch như vậy chứ? Một ngày mà
không có đàn ông sẽ không sống nổi!
Ngày nào ông ngoại cũng gọi
điện cho tôi, nói với tôi, mẹ tôi đối với tôi rất tốt, còn mua đồ nấu
canh cho tôi, chờ tôi trở về sẽ cho tôi uống bồi bổ, tôi nghe nhiều cũng chán!
Canh của người đàn bà đó nấu, tôi mới không thèm uống!