Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 201: Con vẫn là nên đi thôi




"Lúc bà ấy bán nhà, có nghĩ tới chúng ta sẽ không có chỗ ở không? Có nghĩ tới chúng ta sẽ đi đâu mà sống không?" Tôi không chút nào lo lắng người đàn bà này sẽ không có chỗ ở: "Ngay cả nhà mà bà ấy cũng bán, đương nhiên là phải có chỗ ở rồi!"

"Nó thật sự không có chỗ ở!" Ông ngoại đau lòng nói: "Nó trú ngoài mái hiên căn nhà cũ ở đầu đường, mấy người hàng xóm thấy nó đáng thương nên mới giúp nó tìm tới chỗ này đó."

Hàng xóm nào lại xen vào chuyện của người khác vậy?

"Bà bỏ trốn với người đàn ông kia rồi, còn về đây làm cái gì!"

"Mẹ chưa có bỏ trốn cùng người đó, mẹ đi tìm anh ấy để đòi lại tiền thế chấp căn nhà, kết quả không tìm được, tiền mang theo trong người cũng xài hết, nên mới trở lại..." Bà ấy nói một cách đáng thương, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.

Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Tôi mới không thèm tin!

"Lần này bà trở về là có mục đích gì?" Tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi bà ấy.

Đối với người đàn bà này, tôi hiểu rất rõ bà ấy! Lời bà ấy nói có 70% đều là giả! Lần này bà ấy trở về, nhất định là có mục đích!

"Mẹ chỉ là muốn trở về thăm ông ngoại một chút, với lại chăm sóc cho con! Nhiều năm như vậy, mẹ biết mẹ nợ con rất nhiều, đều là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ..."

"Đừng bao giờ nói những lời buồn nôn như vậy!" Tôi không nhịn được cắt ngang lời bà ấy: "Tôi đã trưởng thành rồi, đã qua cái tuổi cần có mẹ chăm sóc! Bây giờ bà nhận lại tôi, không biết là ai sẽ chăm sóc ai đây! Tôi nói cho bà biết, người thân của tôi chỉ có một thôi, đó chính là ông ngoại!"

"Mạc Oánh! Không được nói như vậy với mẹ con!" Ông ngoại lại nghiêm túc la rầy tôi!

"Hừ!" Tôi tức giận giậm chân, tức một bụng, không có chỗ phát tiết.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, thái độ của tôi vẫn cứng rắn, ông ngoại chỉ có thể không ngừng than thở.

"Được rồi, con vẫn là nên đi thôi." Bà ấy đứng lên, lau nước mắt định rời đi, ông ngoại dĩ nhiên là giữ bà ấy lại: "Con định đi đâu? Bây giờ con ra ngoài, làm gì có chỗ ở?"

Bà ấy nhìn tôi, nức nở nói: "Con sẽ nghĩ cách, ba, ba đừng lo lắng, ba chịu tha thứ cho con là con vui lắm rồi, ở lại đây sẽ chỉ làm Oánh Oánh không vui thôi, con không muốn nhìn thấy hai người gây gổ chỉ vì con, không đáng..."

Người đàn bà này thật là giả tạo! Tôi rốt cuộc cũng biết tại sao tôi lại có năng khiếu diễn kịch rồi, đều là di truyền mà có!

"Không được, con không thể đi!" Ông ngoại vội vàng nói, nhìn tôi khẩn cầu: "Oánh Oánh, coi như ông ngoại xin con, để cho nó ở lại có được không?"