"Nàng cảm thấy ta muốn cái gì đây?" Bàn tay anh ta trượt từ cổ lên khuôn mặt, đầu ngón
tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của tôi, đôi môi dường như muốn dán lên mặt tôi: "Một ngày nào đó, nàng sẽ phải vì hành động ngu xuẩn của
mình mà trả giá thật lớn!"
Cơ thể tôi run lên: "Ngươi, ngươi đừng có làm ta sợ! Ta, ta trở về sẽ nói với phụ thân của ta! Nói là ngươi
khi dễ ta! Ông ấy sẽ không gả ta cho ngươi đâu! Sẽ không đâu!"
"Nàng tin là như vậy sao?" Anh ta cười, nụ cười sảng khoái làm kinh thiên
động địa: "Nếu là như nàng nói, sợ rằng nàng sẽ phải thất vọng thôi! Cha của nàng Thượng Quan Thành cho dù gan lớn bằng trời, cũng sẽ không dám
cãi lời Nam Man vương ta ra lệnh đâu. Đối với chuyện hôn sự này, cho dù
Thượng Quan Thành có không muốn đi nữa, cũng sẽ không dám nói một câu!"
"Hừ! Ta lười phải nói nhảm với ngươi! Ngươi mau buông ta ra, nếu còn không chịu buông ra, ta, ta sẽ..."
Tôi còn chưa kịp nói xong, Tô Quân đã cúi mặt xuống, khi môi anh ta chạm
đến mặt tôi, tôi luống cuống, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, né tránh
nụ hôn của anh ta, tay anh ta nhanh chóng giữ lấy mặt tôi, dời mục tiêu, hướng đến đôi môi mềm mại của tôi...
Đây là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của tôi!
Nụ hôn này, là làm theo kịch bản, theo yêu cầu, cũng là lần đầu tiên tôi và Tô Quân hôn nhau.
Trừ Lục Minh Hiên, Tô Quân là người đàn ông thứ hai có tiếp xúc thân mật
với tôi, mặc dù chỉ là một nụ hôn, nhưng lại làm cho lòng tôi khẩn
trương liên tục.
Nụ hôn của anh ta có chút mới lạ, cũng rất ôn nhu, làm cho người ta mê luyến.
Tim tôi đập thình thịch, không nghe được âm thanh gì xung quanh nữa, cả thế giới này chỉ còn lại hai người chúng tôi.
"Cut!" Đạo diễn hô to.
Lúc này tôi và Tô Quân mới phục hồi tinh thần lại, hơi bối rối tách ra.
"Ok, cảnh này diễn rất tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo!" Đạo diễn nói xong, nhân viên công tác lại tiếp tục bận rộn làm việc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi và Tô Quân hai người liếc mắt nhìn nhau cười, nụ cười của tôi có hơi lúng túng, nhưng anh ta lại có vẻ rất tự nhiên, nụ
cười bên môi của anh ta thật dịu dàng, giống như làn gió mùa xuân.
Không biết tại sao, mặt tôi hơi nóng lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt
của anh ta, nhanh chóng nhìn chỗ khác, nhưng trong lúc đó, tôi chợt lướt qua cái gì, mới nhìn lại...
Tôi khiếp sợ rồi!
Tôi nhìn thấy cái gì vậy?
Lại là Lục Minh Hiên ư? Anh ta đứng ở chỗ mấy nhân viên công tác đang làm
việc, thẳng tắp đứng ở đó, trong mắt thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo âm u, mấy nhân viên hậu cần xung quanh đều đang lom khom bận bịu dựng cảnh quay.