Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 167: Giúp em rời đi




"Tô Quân, giúp em với." Tôi đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn anh ta, bây giờ người có thể giúp tôi, chỉ có Tô Quân.

Mặc dù Tô Quân là diễn viên, nhưng anh ta cũng không phải diễn viên bình thường, anh ta còn có một thân phận khác, lúc trước tôi đã từng nghe Jay nói qua, Tô Quân là đại thiếu gia của một tập đoàn, ba anh ta là người có thế lực trong giới chính trị, Tô Quân có thể bắt được vai nam chính trong bộ phim đầu tiên cũng là nhờ ba anh ta, cộng thêm thực lực của bản thân anh ta nữa, nên mới có thể nhanh chóng nổi tiếng trong giới giải trí!

Vốn là tôi cũng chỉ nghe qua thôi, không có suy nghĩ gì nhiều, lần trước Tô Quân cũng nói qua, ba anh ta muốn anh ta phải tiếp quản công ty, vì vậy nên tôi càng thêm xác định thân phận của anh ta.

Hôm nay gặp được Tô Quân, cũng không phải là tình cờ, mà là tôi cố ý! Tôi biết ngày nào anh ta cũng lái xe ngang qua con đường này, cho nên tôi đợi ở đây, chờ anh ta đi ngang, nhất định sẽ nhìn thấy tôi.

Kết quả, thật không nằm ngoài mong đợi.

Tô Quân là người duy nhất có thể chống lại Lục Minh Hiên, chỉ có anh ta mới có thể giúp tôi thoát khỏi móng vuốt của Lục Minh Hiên.

"Mạc Oánh..." Tô Quân khó hiểu nhìn tôi.

Tôi đột nhiên cầm tay anh ta, đôi mắt ngấn nước: "Giúp em rời đi."

Tô Quân hoảng sợ: "Mạc Oánh, em làm sao vậy?"

"Đưa em đi đi, em không muốn ở lại bên cạnh anh ta nữa." Một giọt lệ từ khóe mắt tôi rơi xuống, tôi nhẹ cắn môi, ánh mắt mơ hồ ướt lệ này, làm người khác đau lòng.

"Mạc Oánh, em đừng như vậy, đừng khóc." Tô Quân luống cuống, đưa tay lau nước mắt của tôi.

Tôi nức nở, càng khóc càng thương tâm, nước mắt rơi lã chã...

"Anh sẽ giúp em, em đừng khóc nữa, chỉ cần có thể giúp được em, anh nhất định sẽ làm, Mạc Oánh, em đừng khóc có được hay không, đừng khóc..." Anh ta gấp đến nỗi không biết phải làm cái gì bây giờ.

Nước mắt của phụ nữ, tuyệt đối có tác dụng với đàn ông.

Tôi lau nước mắt, miễn cưỡng ngừng khóc thút thít.

Tô quân thấy tôi không khóc nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Có đói bụng hay không, anh làm đồ ăn cho em."

Anh ta là người thông minh, cũng không có lập tức hỏi thăm tình huống của tôi.

Tôi gật đầu một cái, mấy ngày nay không có ăn ngon, vừa mới trốn ra cũng tốn rất nhiều công sức, lại còn mới khóc lâu như vậy, tôi thật sự rất đói bụng.

"Em chờ một chút." Tô Quân đi tới phòng bếp, bắt đầu bận rộn.

"Rắc rắc" một tiếng, là âm thanh mở bếp gas, sau đó là âm thanh rang thức ăn, còn có tiếng rửa chén, tiếng vòi nước chảy...