Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 160: Người đàn ông độc ác!




Tôi cũng nổi giận: "Lục Minh Hiên, anh quá đáng như vậy, không sợ có báo ứng sao?"

"Báo ứng? Báo ứng cái gì đây?" Anh ta cười như không cười nhìn tôi: "Anh tự nhận mình không có bạc đãi em, em muốn thứ gì anh cũng cho! Em muốn vai chính, anh cho em vai chính, em muốn làm người phụ nữ của anh, anh cũng để cho em làm! Ngược lại, em được voi đòi tiên, đã có anh làm chỗ dựa rồi, lại còn dám quyến rũ người đàn ông khác! Quay phim chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, trên thực tế là hai người đã ước hẹn sẵn! Em chính là muốn cùng anh ta sớm tối được ở bên nhau!"

"Anh nói bậy!" Tôi tức giận rống to, có cảm giác oan uổng, trong lòng thật ủy khuất, khó chịu, suy nghĩ của người đàn ông này sao lại cực đoan như vậy chứ?

"Sự thật ở ngay trước mắt, anh có nói sai cái gì sao? Lúc trước anh đã nói bộ phim tiếp theo sẽ để vai nữ chính cho em, vì sao em lại còn muốn chọn một bộ phim khác? Chẳng lẽ đi theo anh thì không được đóng phim sao?"

"Tôi không thể cả đời đều phải dựa vào anh!"

"Đúng vậy! Em không định cả đời đều dựa vào anh, em biết sẽ có một ngày anh chơi chán em, sau đó vứt bỏ em, cho nên bây giờ em đã lo tìm đường lui cho mình, mà Tô Quân chính là mục tiêu kế tiếp của em! Anh nói có sai sao?"

"..." Suy nghĩ của anh ta làm tôi phải hoảng loạn.

"Như thế nào? Chột dạ sao?" Anh ta thấy tôi không nói lời nào, coi như tôi thừa nhận, nở nụ cười âm lãnh đáng sợ.

"Mạc Oánh ơi Mạc Oánh, em thật là thông minh, nhưng, em lại làm ra một chuyện ngu xuẩn rồi!" Anh ta đưa mặt tiến lại gần, dường như sắp dán lên mặt tôi, hơi thở ấm ấm phà lên lỗ tai tôi: "Chưa từng có người phụ nữ nào dám coi thường anh, mà em, lần nào cũng xúc phạm đến điều cấm kỵ của anh! Em càng muốn đi, anh sẽ càng không để cho em đi, cho dù anh có chán em, cũng sẽ cột em ở bên người, anh muốn để cho em nhìn thấy cảnh anh chơi đùa cùng người phụ nữ khác, mà em, lại phải cô đơn một mình.. ."

Thật là một người đàn ông độc ác! Tôi tức giận nhìn chằm chằm anh ta, hai tay theo bản năng nắm chặt quả đấm, chợt có một loại cảm giác hối hận xông lên đầu.

Có lẽ từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi.

Tôi không nên chọc đến người đàn ông này!

Tôi có dự cảm, những ngày tháng sau này, nhất định sẽ không vui vẻ gì. Bây giờ chỉ là vừa bắt đầu, đằng sau còn có con đường rất dài phải đi, tôi nghĩ tôi sẽ phải đi một cách rất cực khổ.

Không biết sau này tôi sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, tôi nhất định phải rời khỏi người đàn ông này.

"Hiên Hiên..."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói yêu kiều mềm mại, một đôi chân thon dài lả lướt đi vào.