Có lẽ là giọng nói của tôi quá mức lạnh lùng, không giống tôi thường ngày, dường như Tô Quân cũng đã nhận ra, chỉ nói mấy câu xin lỗi, sau đó không nói gì nữa.
Không có nhiều người bên cạnh, cuộc sống của tôi cũng thật bình thản.
Nhưng đột nhiên chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Sáng sớm hôm đó, tôi vừa đi mua bữa sáng về, mở cửa ra liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, tôi nhất thời chưa nhận ra người kia, trong lòng nghi hoặc.
Thật kỳ lạ, tôi không có bạn bè, cũng chưa bao giờ dẫn ai về nhà, làm sao có người tìm đến được?
Ông ngoại ngồi trên ghế, nhìn thấy tôi liền vẫy tay: "Oánh Oánh, con về rồi sao, mau lại đây nhìn xem, có bạn tốt đến thăm này......"
Bạn tốt? Tôi nhíu mày, người kia xoay mặt lại, tôi giật mình.
Là Cố Nhược Hi?
Tại sao cô ấy biết chỗ này? Cô ấy tới đây làm gì?
Sự xuất hiện của cô ấy làm tôi thật kinh ngạc, càng làm cho tôi ngạc nhiên hơn là, cô ấy đã tiều tụy đi rất nhiều, xém chút nữa tôi không nhận ra cô ấy.
Hình như là già hơn vài tuổi.
Mới có hai tháng không gặp, cô ấy đã thay đổi nhiều như vậy rồi sao?
"Mạc Oánh....." Cô ấy cúi đầu kêu tên tôi, không dám nhìn thằng mặt tôi.
"Sao cậu lại tới đây?" Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, chợt nhớ đến chuyện cô ấy mang thai, nhìn vào bụng cô ấy.
Mới hai tháng nên bụng còn chưa to, nhưng tôi biết bên trong có một sinh mạng nhỏ, là con của Diệp Phong.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu....." Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, giống như có chuyện gấp muốn nói với tôi, lại không tiện nói ra, tôi biết, những lời cô ấy muốn nói khẳng định có liên quan đến Diệp Phong.
Tôi cũng không muốn để ông ngoại biết nhiều về chuyện của Diệp Phong nên tiến lên kéo tay Nhược Hi: "Chúng ta ra ngoài nói đi." Sau đó quay sang nói với ông ngoại: "Tụi con ra ngoài nói chuyện một chút, lát nữa quay lại."
Không đợi ông ngoại trả lời, tôi đã kéo Nhược Hi ra ngoài.
Ngoài vườn hoa, có cậu bé đang nhảy hip hop cạnh hồ nước.
Tôi và Nhược Hi ngồi trên băng ghế đá.
"Lần này tìm tôi lại có chuyện gì?" Tôi nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Những chuyện cần nói tôi đều đã nói hết rồi, Diệp Phong muốn làm gì là chuyện của anh ấy, cậu có tìm tôi cũng vô ích, tôi không giúp được đâu."
"Tôi tới tìm cậu không phải vì chuyện này!" Đột nhiên cô ấy bắt lấy tay tôi, vẻ mặt khẩn trương: "Mạc Oánh, Diệp Phong mất tích rồi."