Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia đình Dương Phát rốt cuộc còn sống hay đã chết?


Thật ra ban đầu Kỷ Vô Hoan cho rằng bọn họ đã chết, bị quỷ gương nguyền rủa đến chết.


Nhưng sau khi thân phận cư dân trong trấn bại lộ, mọi chuyện bí ẩn đều từng bước bị vạch trần, Kỷ Vô Hoan bắt đầu hoài nghi chân tướng không đơn giản như vậy.


Hơn nữa những dấu vết khác nhau trong nhà Dương Phát làm cậu có một suy đoán khác: bọn họ đã trốn thoát.


Tất cả người trong thị trấn này đều là quỷ khoác da người, bọn chúng muốn đổi da cho nên sẽ không bỏ qua gia đình nhà Dương Phát.


Với phán đoán này, Kỷ Vô Hoan cảm thấy chuyện bọn họ trốn thoát có liên quan đến gương. Có khi tấm gương đó có tác dụng đặc biệt, có thể để bọn họ xuyên qua chẳng hạn. Chuyện này chắc cũng phù hợp với kịch bản kinh dị?


Nhưng thực tế là, bọn họ sờ soạng gương mất nửa ngày, Kỷ Vô Hoan còn niệm chú "Vừng ơi mở ra", "Thiên linh linh địa linh linh", "Hãy mau nghe lệnh",......


Nhưng cảnh tượng xuyên qua lại không xuất hiện.


Cẩn thận nghĩ lại, nơi này vốn không phải thế giới trong gương, cửa ra đương nhiên không thể là gương, bị hút vào chỉ có thể là lũ quỷ.


Trước đó Kỷ Vô Hoan liên tưởng toàn phép thuật linh tinh, nếu suy nghĩ chuyện này một cách bình thường........


Bọn họ làm sao có thể trốn thoát dưới mí mắt của hơn trăm lũ quỷ trong một đêm?


Kỷ Vô Hoan vốn không nghĩ đến, bây giờ nhìn thấy cánh cửa bị che khuất trong nhà kho kia, cậu lại có một suy đoán: "Có một cánh cửa bí mật trong nhà bọn họ."


Nhiếp Uyên trầm tư một lát, hiểu ý của cậu: "Cậu nói có mật thất?"


Kỷ Vô Hoan gật đầu, phân tích: "Trong nhà Dương Phát có nhiều gương như vậy, hơn nữa lại đặt ở trước cửa, vì vậy chắc chắn bọn họ đã biết được chân tướng. Nhìn số đồ ăn và nước uống còn lại thì ít nhất là để ăn trong một tháng, vậy vì sao bọn họ lại không ra ngoài? Có thể là do sợ hãi người trong trấn. Nhưng em lại cảm thấy bọn họ có thể đã biết được chân tướng từ trước."


Theo lời của thị trưởng, gia đình Dương Phát đến nơi này hơn bốn tháng trước. Lúc họ đến là vào mùa hè, bằng chứng là trong phòng Dương Kiệt, Dương Tuyết có tấm chiếu. Nhưng tại sao giường dưới là để chiếu mà giường trên lại là chăn đệm?


Bởi vì lúc đó có một đứa trẻ không ngủ ở trong phòng.


Kỷ Vô Hoan đoán đứa bé đó là Dương Tuyết. Bố mẹ phát hiện ra Dương Kiệt khác thường, để bảo vệ Dương Tuyết đương nhiên là sẽ để Dương Tuyết ngủ với họ.


Ngủ cùng con gái, sau đó yêu cầu con trai phải tự lập. Chuyện này cũng không có gì lạ.


Mà mấy tháng sau đó, gia đình Dương Phát vừa tìm kiếm con mình vừa lên kế hoạch trốn thoát.


Bọn họ biết người trong trấn đều là lũ ác quỷ khoác da người, nếu cả nhà quang minh chính đại mà đi nhất định sẽ bị đám quỷ bao vây. Dù có gương cũng không thể hai tay địch lấy bốn tay, chạy trời cũng không khỏi nắng.


Vì vậy họ trộm mua đồ ăn và gương ở bên ngoài, sau đó giấu kín ở trong nhà. Mãi đến khi xé rách da mặt, họ vẫn trốn trong nhà đến hơn một tháng.


Hiển nhiên lúc đó còn không thể trốn thoát.


Bốn tháng này bọn họ làm gì?


Kỷ Vô Hoan đoán là: "Đào đường hầm."


Nghe có vẻ khó tin nhưng nếu con người vị đẩy vào đường cùng thì chuyện gì mà không làm được?


Hơn nữa bọn họ đã mang đi đồ đạc có giá trị và quần áo, có lẽ là đã có kế hoạch từ lâu.


"Hơn nữa đám quỷ gương đó vẫn còn nhược điểm." Kỷ Vô Hoan xoa vành tai, tiếp tục phân tích: "Có thể là bọn chúng phải cởi da ra, hiện nguyên hình thì mới có thể tấn công chúng ta."


Nếu không vừa nãy thị trưởng đuổi theo Nhiếp Uyên thì cởi da làm gì, giết chết hắn trước rồi mới thay da không phải dễ dàng hơn sao?


Khoác da người có thể khiến người cho người chơi thả lỏng cảnh giác. Nếu Nhiếp Uyên không biết gì thì sau khi bị nữ quỷ dọa sợ sẽ chủ động ôm chặt đùi thị trưởng, run bần bật cầu bảo vệ. Đột nhiên một tấm da rơi xuống đất........ Ngẩng đầu thì phát hiện thị trưởng đã biến thành một nữ quỷ đẫm máu đang nở nụ cười dữ tợn!


Oa, thật là đáng sợ! Hù chết Tròn Tròn!


Kỷ Vô Hoan ảo tưởng xong rất vui vẻ, nhưng còn chưa cười đủ thì trán đã bị cốc một cái: "Cậu cười cái gì?"


Kỷ Vô Hoan a một tiếng, nắm lấy áo khoác suýt rơi, hồi lại kỹ năng chó con, nước mắt ảnh đế nói đến là đến, tủi thân nói: "Anh Lục, đau....."


Khóe miệng Nhiếp Uyên hơi run rẩy, giả vờ đi, cậu cứ giả vờ đi! Hắn không hề mạnh tay được không?

Nếu không sợ bại lộ thì Nhiếp Uyên đã nói hết những lời ở trong lòng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt đầy tủi thân kia thì hắn có thể làm sao bây giờ?


Hắn vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy một cái đầu màu tím cùng với đôi mắt cúc áo đen sáng ngời ló ra từ mũ áo đồng phục của Kỷ Vô Hoan.


Đm! Trứng Muối?!


Nhịp tim của Nhiếp Uyên đột nhiên tăng nhanh vì lo sợ, trước khi nó gọi ba ba thì vội tóm lấy vai Kỷ Vô Hoan, ôm cậu vào lồng ngực, sau đó thuận tiện ấn Trứng Muối vào trong mũ, cảnh cáo nhìn nó.


– – không cho phép ra ngoài! Không được gọi bậy!


Trứng Muối rất thức thời, bị Nhiếp Uyên trừng thì vội vàng ôm kẹo run rẩy rụt về, tuy nhiên vẻ mặt lại đầy tủi thân.


Thấy nó rụt lại, người đàn ông thở phào, cúi đầu thì lại phát hiện Kỷ Vô Hoan trong lồng ngực đang nghi ngờ nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Sao vậy anh Lục?"


Nhiếp Uyên trầm mặc một lát rồi trả lời: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên......."


"Đột nhiên?"


"Thật sự không có gì." Nhiếp Uyên nhìn xung quanh, gian nan trì hoãn, bên tai cũng đỏ lên: "Chỉ là...... Đột nhiên...... Muốn ôm...... Không phải! Chúng ta ra ngoài thôi."


Thật sự thì Nhiếp Uyên không tìm được một cái cớ thích hợp để che giấu cho hành động của mình.


Kỷ Vô Hoan hơi sửng sốt, trong mắt không giấu được kinh ngạc.


Cậu không ngờ Tròn Tròn lại là cái dạng này, cậu mới chỉ là học sinh cấp 3 thôi! Đồ cầm thú!  Táng tận thiên lương! Muốn làm trâu già gặm cỏ non!?


Kỷ Vô Hoan đã hoàn toàn nhập vai học sinh cấp 3 không nhịn được mắng to trong lòng. Thế nhưng dù nội tâm phong phú như thế nào thì Kỷ ảnh đế vẫn duy trì vẻ ngoài hoàn mỹ, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng.


Nhiếp Uyên thấy vẻ mặt cậu như vậy thì tai càng đỏ, tay giống như bị điện giật mà đẩy Kỷ Vô Hoan ra, muốn duy trì khoảng cách với cậu. Nhưng lúc đi ra cái tên không biết xấu hổ này còn vui vui vẻ vẻ túm áo hắn, khuôn mặt đầy thẹn thùng.


Cậu ta tin tưởng họ Lục này như vậy sao?


Nhiếp Uyên muốn đẩy tay cậu ra, nhưng nghĩ đến lúc trước Kỷ Vô Hoan cách hắn không đến hai bước ở phía sau lại đột nhiên bị bắt đi.......


Được rồi, muốn kéo thì cứ kéo.


"Anh Lục, giờ chúng ta phải che giấu tung tích thì cứ về nhà Dương Phát trước đã."


Kỷ Vô Hoan nhận ra lũ quỷ vẫn luôn hành động có kế hoạch.


Bữa tối đầu tiên những người được bọn chúng nhiệt tình mời rượu là người chơi cũ, có lẽ là lo người chơi cũ sẽ phát hiện ra khác thường? Hơn nữa do cảm thấy dễ xuống tay với người mới hơn?


Liếc mắt một cái là đã có thể dễ dàng phân biệt được người cũ và người mới.


Sau đó bất kể là thống nhất lừa gạt hay giám thị người chơi đều được bọn chúng sắp xếp trước.


Nói không chừng da 15 người cũng được bọn chúng lựa chọn trước, ai là con mồi của mình, sau đó hợp tác với nhau, những con quỷ khác sẽ hỗ trợ.


"Anh Lục, bọn chúng chắc chắn không nghĩ đến chúng ta sẽ chống trả, vì vậy không bằng chúng ta tiếp tục ngụy trang, sau đó......" Kỷ Vô Hoan mới nói được một nửa thì đột nhiên thấy một người đi ra từ ngõ nhỏ phía trước.


Là bà chủ khách sạn. Bà ta vẫn mặc chiếc áo bông mộc mạc, bên hông là chiếc thắt lưng màu đỏ. Trên mặt bà ta không còn nụ cười giản dị nhiệt tình mà là nụ cười lạnh lẽo, trong tay cầm một con dao giết heo sắc bén.


Kỷ Vô Hoan lập tức im lặng, trên mặt nở nụ cười âm hiểm, tay trái nhẹ nhàng vỗ tay áo.


Quả nhiên bà chủ khách sạn không hề nghi ngờ, ánh mắt dừng lại bên người Nhiếp Uyên một lát, sau đó hỏi: "Da của tao có chạy về hướng này không?"


Da bà ta chạy?


Kỷ Vô Hoan không hiểu lời này có ý gì. Cậu đảo mắt, bỏ ba lô xuống, vẫy tay trái với bà ta: "Bà xem cái này trước, trong ba lô của thằng nhóc này có vấn đề......."


Bà chủ nghe vậy liền xách con dao giết heo lại gần. Lúc bà ta nhìn vào ba lô, Nhiếp Uyên đột nhiên túm lấy tay bà ta, đoạt lấy con dao, đồng thời đập gương vào mặt bà ta.


Bà chủ lập tức hét lên thảm thiết như vị sét đánh, liều mạng mà giãy giụa, chóp mũi bắt đầu đỏ lên – – không, nên nói là chóp mũi đang vỡ ra. Da mặt bà ta nứt ra một lỗ nhỏ, sau đó giống như con bướm phá kén mà ra, cái lỗ kia càng lúc càng lớn, cho dù bà ta giãy giụa như thế nào cũng không thể chống lại sức hút của gương. Sau đó một tấm da người trắng bóc rơi xuống đất.


Lại thu phục được một con.


Nhiếp Uyên cất gương đi, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát tấm da người này. Lúc quay lại thì thấy Kỷ Vô Hoan đang ngồi nôn mửa.


"Cậu không phải đã nhìn hai lần sao?" Hơn nữa lần trước càng đáng sợ mới đúng? Nhiếp Uyên không nói nên lời, cầm giấy đưa cho cậu.


Kỷ Vô Hoan nhận khăn giấy lau miệng, lúc ngẩng đầu thì mắt đã đỏ như mắt thỏ con, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Lần trước căng thẳng nên không để ý........"


Cho nên bây giờ nôn bù cho ba lần.


"Anh Lục, bà ta nói da bà ta chạy mất là có ý gì?" Kỷ Vô Hoan vừa hỏi vừa nghĩ: "Chúng ta chính là da của bọn chúng, chẳng lẽ......."


Nhiếp Uyên: "Phải, có người chạy trốn."


Trong lòng Kỷ Vô Hoan có linh cảm xấu.


Hai người đi vào một cái hẻm nhỏ, đột nhiên nghe thấy ở sân bên cạnh có người hỏi: "Đứa bé là con ai?"


Kỷ Vô Hoan hơi sửng sốt, trả lời: "Ông Vương hàng xóm."


Trao đổi ám hiệu xong, cổng lập tức mở ra, quả nhiên là Tạ Thư. Anh ta cả người đầy máu, nôn nóng nói: "Hai người mau vào!"


Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên liếc nhau, cùng đi vào.


Tạ Thư khóa cổng lại, đưa bọn họ vào phòng, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Tôi nghe thấy tiếng của hai người...... May mà hai người không sao, tôi còn tưởng rằng chỉ còn mỗi mình tôi sống sót."


"Sao vậy?"


"Tôi bị quỷ bắt được, nếu không sử dụng đạo cụ cứu mạng thì chỉ sợ đã đi đời nhà ma, a — —"


Sườn mặt anh ta chảy máu, giống như bị thứ gì đó sắc bén cắt qua. Anh ta mở cameras trước của điện thoại, lấy cồn và tăm bông để xử lý vết thương.


Nhiếp Uyên nhìn Tạ Thư một lát, cầm gương đập lên lưng anh ta, thấy anh ta không bị hút đi thì mới tin.


Tạ Thư là người thông minh, lập tức đoán ra: "Gương quả nhiên là nhược điểm của bọn chúng?"


Kỷ Vô Hoan gật đầu, dò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


"Cậu nói đúng rồi, bí ẩn gia đình Dương Phát biến mất thật sự nằm ở nhà bọn họ." Vẻ mặt Tạ Thư rất phức tạp, trong mắt có phần tuyệt vọng.


Kỷ Vô Hoan từ vẻ mặt của anh ta thì liền đoán: "Chẳng lẽ bị đám quỷ tìm thấy trước rồi?"


"Không" Tạ Thư lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Là người chơi tìm thấy trước, thế nhưng bây giờ thì không khác lắm......." Anh ta vừa định nói tiếp thì đột nhiên run giọng, cả người cứng lại.


Kỷ Vô Hoan thấy anh ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thì nháy mắt nhận ra điều gì, lập tức quay lại.


Một khuôn mặt đầm đìa máu xuất hiện ở cửa sổ phía sau bọn họ. Lúc đối diện với họ, cô ta nở một nụ cười quỷ dị.


Sau đó cô ta chậm rãi mở cửa sổ — — chui vào bên trong!


Tác giả có lời muốn nói:


Trứng Muối: Mấy năm sau ba mẹ nhất định cảm tạ thần trợ công ta đây!


Tròn Tròn: Nhưng bây giờ tôi muốn ăn cháo trứng muối với thịt nạc.


Trứng Muối: A a a QAQ