Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 42




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Nhiếp Uyên miễn cưỡng đã quen với việc có Kỷ Vô Hoan ngủ bên cạnh nhưng hắn vẫn ngủ rất nông.


Cho nên lúc Kỷ Vô Hoan vừa động hắn đã tỉnh. Theo hiểu biết của Nhiếp Uyên về Kỷ Vô Hoan thì hắn đoán cậu sẽ làm gì đó.


Nhưng mà hắn vẫn xem nhẹ trình độ mặt dày của tên đáng ghét này, cậu ta dám cắn tai hắn!


Quả nhiên tên ngu ngốc này chỉ giả vờ được bên ngoài thiện lương, còn bên trong vẫn đồ con rùa lòng dạ hẹp hòi Kỷ Vô Hoan!


Nhiếp Uyên ở trong lòng yên lặng mang thù, định khi trở về sẽ tìm cơ hội trả đủ!


Hiển nhiên Kỷ Vô Hoan cũng không nghe được tiếng lòng của hắn. Sau khi nhẹ nhàng cắn hai ba cái mà Nhiếp Uyên vẫn không phản ứng thì cậu càng vui vẻ.


Trong lòng nghĩ: Không ngờ Tròn Tròn lại ngủ say như chết vậy!


Kỷ Vô Hoan chơi xấu, đột nhiên cắn mạnh xuống.


Đm!


Nhiếp Uyên khẽ rên lên vì đau, cuối cùng cũng không giả vờ ngủ được nữa. Nhưng ai ngờ lúc hắn vừa cử động, Kỷ Vô Hoan đã buông miệng, sau đó nhắm mắt lại, hàm răng nghiến kẹt kẹt.


Người đàn ông tức giận đến nghiến răng.


Cậu giả vờ nghiến răng là được?


Nhiếp Uyên kéo đầu Kỷ Vô Hoan lại, sau đó cúi đầu cắn xuống tai cậu.


Hừ, tôi đây giả vờ mộng du!


Nhiếp Uyên cắn cũng không mạnh nhưng lại khiến Kỷ Vô Hoan hoảng sợ. Cậu lập tức mở mắt, quay đầu nhìn tên vừa cắn mình đang phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.


“Này?” Cậu nhỏ giọng kêu: “Anh Lục?”


Nhiếp Uyên không có phản ứng.


Kỷ Vô Hoan lại quơ quơ tay trước mặt hắn, thậm chí còn giơ ngón giữa nhưng Nhiếp Uyên vẫn không có phản ứng gì.


Nhiếp Uyên tuy rằng bình thường kỹ thuật diễn chẳng ra sao nhưng giả vờ ngủ lại rất giống, mặt không đỏ tim không nhảy, hô hấp vững vàng, hai mắt nhắm lại, cho dù khiêu khích như thế nào cũng không hề phản ứng.


Trong bóng tối Kỷ Vô Hoan cũng không nhìn rõ được cho nên liền bị lừa.


Hừ, Tròn Tròn rác rưởi, quả nhiên đã nhỏ mọn còn hay mang thù! Lúc mộng du còn không quên báo thù!


Cứ như vậy trong lòng hai người đều thầm chửi đối phương. Một người giả vờ mộng du, một người giả vờ nghiến răng, ngươi tới ta đi cắn tai đối phương đến đỏ bừng.


Tra tấn nhau đến nửa đêm vẫn không ai chịu thua, cuối cùng không biết cọng dây thần kinh nào của Kỷ Vô Hoan bị đứt mà đột nhiên liếm vành tai người đàn ông.


Nhiếp Uyên cảm giác được đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm của đối phương lướt qua vành tai của  mình liền hóa đá! Hắn cảm thấy trong lòng đột nhiên nổ mạnh. Chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, Kỷ Vô Hoan lại tới gần khiến hắn cuống quít duỗi tay muốn đẩy cậu ta ra, nhưng giường này quả thật rất nhỏ, không cẩn thận sẽ đẩy người xuống giường, cho nên hắn đành phải mạnh mẽ kéo người vào lồng ngực, dùng thân thể giữ chặt lấy cậu.


Mặt Kỷ Vô Hoan dán ở ngực Nhiếp Uyên lắng nghe tiếng tim đập gia tốc của đối phương.


Oa, tim Tròn Tròn đập nhanh quá.


Kỷ Vô Hoan đắc ý dào dạt mà ảo tưởng: Cậu ta chắc chắn bị mình quấy rối nên mơ thấy quái vật muốn ăn mình! Bình thường toàn giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra vẫn sợ hãi! Tròn Tròn rác rưởi!


Sau khi bị Nhiếp Uyên ôm chặt, Kỷ Vô Hoan không thể động đậy nổi mới ngoan ngoãn lại.


Cứ như vậy qua một đêm, lúc sáng sớm Trương Tường Tài hiếm khi dậy đầu tiên lại yên lặng mặc quần áo mà ra ngoài.


Hai người cố ý tìm cớ ở lại phòng.


Chờ khi Trương Tường Tài đi xuống lầu ăn sáng, Nhiếp Uyên lập tức khóa cửa phòng lại, sau đó lấy tấm ảnh từ trong túi áo khoác ra.


Kỷ Vô Hoan nhận lấy, vuốt phẳng đặt ở trên bàn.


Đây là tấm ảnh chụp mười mấy người, khung cảnh là ở cổng vào thị trấn.


"Đây là thị trưởng và thị phó?" Kỷ Vô Hoan liếc mắt một cái đã nhận ra hai người đàn ông trung niên ở hàng đầu tiên. Trong ảnh họ mặc đồ thể thao, đeo túi leo núi và đội mũ chống nắng màu đỏ. Trong tay còn cầm một lá cờ giấy nhỏ màu vàng có dòng chữ: "Đoàn du lịch Thái Dương. "


Nhiếp Uyên gật đầu: "Đúng vậy, thứ này được tìm thấy ở dưới bàn dịch vụ ở tầng một của nhà văn phòng, tất cả những tấm ảnh phía sau bức tường đều bị gỡ xuống, tấm hình này tình cờ rơi vào ngăn kéo."


Nói cách khác những người trong tấm ảnh đều là khách du lịch đến đây năm năm trước, họ rời khỏi gia đình và bạn bè để đến thị trấn xa xôi này sinh sống, thậm chí một số còn trở thành thị trưởng, thị phó ở đây.


Theo lời thị trưởng nói lần trước, ông ta là thị trưởng tiền nhiệm, mới đến đây nên không hiểu biết rõ về nơi này, đồng thời không tin vào lời nguyền.


Tuy nhiên bức ảnh đã thể hiện – tất cả chỉ là dối trá.


Khó trách Nhiếp Uyên lại nói thị trưởng là giả, hơn nữa người dân trong thị trấn chẳng lẽ không biết sao? Bọn họ đều đang nói dối với người bên ngoài cho dù bọn họ biết rõ sự thật.


Kỷ Vô Hoan ngừng suy nghĩ tiếp tục quan sát những người khác trong bức ảnh, ánh mắt đảo qua một lượt, càng xem càng kinh hãi: "Đây không phải là bà chủ khách sạn sao! Còn người này là người bán hoa quả trên đường đối diện với sân trong, người kia là người nông dân hai ngày trước vừa cho chúng ta hoa quả, người này cũng đã từng gặp qua..... " Cậu kích động quay đầu nhưng lại thấy Nhiếp Uyên đang mờ mịt.


Là một người mắc bệnh mù mặt, việc nhớ rõ khuôn mặt người qua đường đối với hắn là quá khó khăn. Hơn nữa đã qua năm năm, người trong tấm ảnh với người hiện tại chắc chắn đã thay đổi, thậm chí kiểu tóc và quần áo cũng không giống nhau.


Ngày hôm qua Nhiếp Uyên nhìn lướt qua chỉ nhận ra được thị trưởng cùng thị phó, còn những người khác thì hắn chỉ cảm thấy quen mắt nhưng lại không xác định được thân phận.


Kỷ Vô Hoan cố nén tiếng cười nhạo trong bụng, thiếu chút nữa bị nghẹn đến phát đau cho nên cậu đành phải nỗ lực đem sự chú ý về trọng điểm.


5 năm trước những người trong tấm ảnh đều chỉ là những người khách du lịch bình thường đến nơi này tham quan. Cuối cùng không biết vì lý do gì mà quyết định ở lại nơi đây.


Hiện tại bọn họ còn giả vờ là thị trưởng, thị phó, thậm chí là diễn kịch trước mặt người khác, ngụy trang đây chỉ là một thị trấn bình thường.


"Điều quan trọng nhất là năm năm trước rõ ràng bọn họ đều không thuận tay trái."


Trong tấm ảnh bọn họ cầm lá cờ bằng tay phải, giơ chữ V, thậm chí những người khác giơ tay múa chân làm các tư thế kì lạ khác cũng đều là tay phải. Hiện tại lại thành thuận tay trái.


Đây là trùng hợp sao? Trong ảnh có mười lăm người, số người chơi cũng là mười lăm người. Tuy rằng từ đầu là mười tám nhưng sau khi ba người kia lên xe, cửa xe lập tức đóng lại.


Kỷ Vô Hoan muốn nói ra phát hiện này nhưng đột nhiên lại có người gõ cửa.


Nhiếp Uyên lập tức giấu tấm ảnh đi, sau đó bình tĩnh đi mở cửa.


Là Trương Tường Tài, anh ta nghi hoặc nhìn quét một vòng trong phòng, sau đó nhìn về phía hai người, kỳ quái hỏi: "Ban ngày ban mặt hai người làm gì mà khóa cửa vậy? "


Nhiếp Uyên xoay người cầm áo khoác trên giường mặc vào, sau đó bình tĩnh trả lời anh ta: "Tôi thay quần áo."


Kỷ Vô Hoan cũng phối hợp với hắn đổi đề tài: "Thầy quay lại làm gì vậy? "


"Tôi để quên thuốc lá." Trương Tường Tài cầm lấy hộp thuốc trên bàn, lại hỏi: "Hai người có thấy cuốn sổ màu xanh của tôi ở đâu không? Tôi mua nó trong cửa hàng ở đây, không biết hôm qua lại ném đi đâu mất. "


Kỷ Vô Hoan suy nghĩ một lát: "Tối qua thầy cũng không nói cho bọn em biết, thầy xem thử ở tủ đầu giường xem có không? " Nói xong cậu cũng đi tìm cùng.


Cuối cùng Kỷ Vô Hoan tìm thấy cuốn sổ ở dưới gầm giường Trương Tường Tài liền lôi ra đưa cho anh ta.


Trương Tường Tài nhận lấy cuốn sổ bằng tay trái, mở ra nhìn rồi nói: "Hai người còn không xuống sao? Mọi người sắp ăn xong bữa sáng rồi."


Kỷ Vô Hoan vừa nghe xong đã vội vàng đeo giày, lúc buộc dây giày còn lơ lãng hỏi: "Thầy ơi, tối qua không có chuyện gì xảy ra sao?"


Trương Tường Tài lắc đầu, kích động nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả, Đàm Tùng vẫn còn sống chứng tỏ chỉ cần đập vỡ gương thì sẽ không sao!"


Kỷ Vô Hoan cũng nở nụ cười hào hứng: "Thật vậy sao, tốt quá rồi! Chúng ta không cần phải sợ Diêu Thi Họa nữa!"


"Không sai, giữa trưa chúng ta có thể đến nhà Dương Phát đập hết gương!"


Nhiếp Uyên đột nhiên nhìn anh ta một cái: "Sao anh biết ở đó vẫn còn gương?"


Khuôn mặt Trương Tường Tài hơi cứng lại, trong mắt anh ta hiện lên tia khác thường nhưng sau đó sắc mặt lại bình tĩnh: "Tôi nghe mọi người nói. Hơn nữa hôm qua không phải Đàm Tùng đi đập gương hay sao? Cậu ta đương nhiên đã nhìn thấy."


Nhiếp Uyên không đáp lại mà chỉ à một tiếng.


Đợi Kỷ Vô Hoan đeo xong giày, lúc xuống cầu thang hai người đi sau Trương Tường Tài trao đổi ánh mắt.


Họ đều đọc được trong mắt đối phương một câu.
––Anh ta không phải Trương Tường Tài!


Vừa rồi Kỷ Vô Hoan có hỏi: "Tối qua không xảy ra chuyện gì sao?" Nghe qua thì có vẻ đang hỏi chuyện Đàm Tùng đập gương, nhưng trên thực tế lại đang hỏi chuyện Nhiếp Uyên tối qua lấy NPC làm thử nghiệm.


Chuyện này Trương Tường Tài rõ ràng biết, hoặc có thể nói là chỉ có ba người bọn họ biết được.


Tối qua rõ ràng Trương Tường Tài còn lo lắng phát cuồng mà hỏi đi hỏi lại: "Nếu NPC thật sự bị Diêu Thi Họa kéo vào gương thì làm sao bây giờ! Trò chơi liệu có bị cho là thất bại hay không? "


Mà hiện tại anh ta lại không hề đề cập đến việc này. Chuyện này là không bình thường, cũng không phù hợp với tính cách của anh ta.


Cũng may Kỷ Vô Hoan vẫn còn biết đề phòng.


Tuy nhiên cậu lại có một suy đoán đáng sợ.


Thứ gì đã biến thành Trương Tường Tài?


Ở trong truyện kinh dị, quỷ nhập người, quỷ ngụy trang,...cũng không hề hiếm thấy.


Ngày hôm qua lúc Trương Tường Tài đi WC anh ta vẫn còn là bản thân, nhưng lúc về đã không còn như vậy.


Tưởng tượng đến cảnh trên giường cách vách hôm qua không biết là thứ gì, trong lòng Kỷ Vô Hoan liền nổi da gà. Thậm chí cậu còn tưởng tượng ra cảnh nó nửa đêm lẳng lặng nhìn chằm chằm bọn họ.


Vậy Trương Tường Tài thật đã đi đâu?


Trong game kinh dị mất tích tương đương với nghĩa đã tử vong.


Lúc ăn cơm Kỷ Vô Hoan vẫn luôn âm thầm quan sát "Trương Tường Tài" ngồi ở phía đối diện bàn ăn.


Anh ta dùng tay phải cầm thìa múc cháo, không biết có phải do ảo giác hay không mà Kỷ Vô Hoan cảm thấy động tác của anh ta không được lưu loát cho lắm.


Vừa nãy lúc Kỷ Vô Hoan đưa sách anh ta cũng cầm lấy nó bằng tay trái.


Là thuận tay trái, hay là.....


Anh ta thuận tay trái sao? Trong lòng Kỷ Vô Hoan vừa nảy ra suy nghĩ này, đang muốn tìm cơ hội để thử thì Nhiếp Uyên ở bên cạnh cậu đột nhiên lớn tiếng hỏi: " Trương Tường Tài, anh còn thuốc không? "


"Còn" Trương Tường Tài trả lời thật sảng khoái, từ trong túi lấy ra thuốc lá cùng bật lửa, sau đó nhờ người ngồi ở giữa đưa cho hắn.


Nhiếp Uyên nhận lấy, chậm rãi rút một điếu thuốc cho vào miệng, sau khi châm lửa thì đột nhiên gọi: "Trương Tường Tài, bắt lấy!"


Cùng với tiếng hô, hắn lập tức ném hộp thuốc lá trở lại.


"A!" Trương Tường Tài cuống quít bắt lấy. Lúc anh ta giơ tay lên Kỷ Vô Hoan liền giật mình.


Là tay trái!


Con người khi đối mặt với đồ vật đột nhiên ném tới, thân thể sẽ theo bản năng dùng tay thuận bắt lấy.


Anh ta cũng thuận tay trái?


Những người khác Kỷ Vô Hoan không biết nhưng ở chung với Trương Tường Tài hai ba ngày, cậu có thể khẳng định anh ta không hề thuận tay trái.


Chẳng lẽ mười lăm du khách năm đó cũng bị ngộ hại như Trương Tường Tài đều trở nên thuận tay trái?


Nhưng cậu vẫn không hiểu một chuyện, vì sao lại là Trương Tường Tài? Hoặc là có thể nói anh ta đã làm gì kích hoạt điều kiện tử vong?


Cẩn thận mà nghĩ, từ khi anh ta đến đây mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, cũng chưa làm ra chuyện gì đặc biệt. Ngoài trừ ngày đầu tiên thì anh ta căn bản chưa từng đến nhà Dương Phát.


Vì sao lại là anh ta? Anh ta đã làm chuyện gì mà người khác chưa từng làm? Đương nhiên không phải là ăn rồi ngủ, vì nếu không thì bọn họ đã sớm chết hết.


Trò chơi cũng sẽ không tạo ra cái bẫy vô lý như vậy, bởi vì không ai có thể sống sót sau bảy ngày không ăn không ngủ được.


Cho dù người chơi cũ có mang theo đồ ăn thì người chơi mới bị kéo vào trò chơi cũng không thể chuẩn bị trước được.


Nếu không phải ăn ngủ..... Chẳng lẽ là uống rượu?


Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên nhớ đến ngay từ ngày đầu tiên thị trưởng rất nhiệt tình mời bọn họ uống rượu, nhưng tại sao những người khác uống thì lại không sao? Tối qua lúc anh ta đi WC rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Rõ ràng hai đêm trước cũng có người đi WC nhưng đều không có chuyện gì, tại sao chỉ có mình anh ta.....


Từ từ! Kỷ Vô Hoan đột nhiên mở to đôi mắt.


Ai nói bọn họ không xảy ra chuyện gì?


Tác giả có điều muốn nói :


Tròn Tròn: Tôi giả vờ ngủ siêu giỏi!


Lầy Lầy: Cắn chết cậu hừ hừ!