Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 41




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ có thông đồng trước thì cách nói của một trăm người mới giống nhau như vậy.


Trương Tường Tài càng nghĩ càng thấy ớn, nhớ tới ban ngày còn cùng trò chuyện với những người này, thậm chí còn bắt tay, nhận trái cây và đồ ăn vặt của bọn họ liền nổi da gà: “Chẳng lẽ điều đầu tiên trò chơi nhắc nhở thật ra là để chúng ta phát hiện chuyện này? Nếu thật là như vậy thì bọn họ rốt cuộc có mục đích gì?”


Đây là một vấn đề rất hay.


Kỷ Vô Hoan cảm giác đã biết được mấu chốt.


Vì sao bọn họ lại nói dối? Mục đích của bọn họ là gì?


Ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vành tai, Kỷ Vô Hoan suy nghĩ lại mọi chuyện một lần. Đầu tiên, bọn họ được thị trưởng mời đến với mục đích là điều tra nguyên nhân gia đình Dương Phát mất tích.


Căn cứ theo lời nói của mọi người ở đây, gia đình họ trong một đêm đột nhiên biến mất là vì phạm vào điều cấm kỵ của nơi này, cùng với suy đoán gia đình này đã bị Diêu Thi Họa kéo vào trong gương.


Nhưng nếu bọn họ đang nói dối thì chuyện Diêu Thi Họa nguyền rủa thị trấn này là thật sao?


“Mọi người cảm thấy bọn họ thật sự mời chúng ta tới tra án sao?” Kỷ Vô Hoan suy nghĩ về vấn đề này, sau đó lại tự hỏi tự đáp: “Cứ coi như người ở nơi đây rất nhiệt tình hiếu khách đi. Chúng ta được thuê tới để làm việc, được chiêu đãi rượu thịt thì không nói làm gì, nhưng ngày đầu tiên thị trưởng có nói ông ta hy vọng chúng ta mau chóng điều tra rõ chân tướng để loại trừ mê tín, vậy mà về sau lại không hề thúc giục, không chơi trò mất tích thì đến đây cũng chỉ chiêu đãi mọi người ăn cơm uống rượu, giống như căn bản không sốt ruột.”


Lúc trước bọn họ còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi nổi lên nghi ngờ liền phát hiện những điểm mâu thuẫn không phù hợp logic nơi này.


Kỷ Vô Hoan hoài nghi: Thị trưởng, thị phó ủy thác bọn họ điều tra chuyện gia đình Dương Phát mất tích có thể chỉ là ngụy trang.


Bọn họ còn có mục đích khác.


Hơn nữa thân phận cư dân ở đây cũng rất bí ẩn.


Nhiếp Uyên điều tra trong văn phòng thị trưởng thì  phát hiện một tấm ảnh.


Kỷ Vô Hoan cảm thấy bức ảnh kia chắc chắn có thứ gì nên mới khiến Nhiếp Uyên cho rằng “Thị trưởng là giả, người ở nơi đây chỉ sợ cũng là giả”.


Thế nhưng sau khi trở về xung quanh bọn họ vẫn luôn có người, không có cách nào lấy ra thảo luận.


Về phần Trương Tường Tài, cho dù là Kỷ Vô Hoan hay Nhiếp Uyên cũng không quá tin tưởng anh ta. Nếu anh ta nhát gan không chừng sau khi biết sẽ kích động làm ra chuyện gì ngu ngốc.


Thế nhưng chuyện duy nhất có thể khẳng định chính là, gia đình Dương Phát đột nhiên mất tích.


Bởi vì trò chơi sẽ không nói dối, nên chuyện này chắc chắn đã xảy ra.


Vậy chuyện bọn họ mất tích có liên quan đến chân tướng về nơi này hay không?


Kỷ Vô Hoan kích động phân tích xong, đột nhiên thấy Nhiếp Uyên đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng cậu hoảng sợ, vội vàng bỏ cái tay đang sờ tai xuống.


Sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Uyên  ngoan ngoãn hỏi: “Sao vậy anh Lục?”


Ánh mắt Nhiếp Uyên đảo qua khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Kỷ Vô Hoan, đang muốn trả lời thì đột nhiên thấy vành tai cậu bị xoa đến đỏ bừng, màu hồng phấn lan ra khắp vành tai trắng nõn.


Không biết tại sao Nhiếp Uyên lại nhớ tới lời cậu nói vào buổi sáng, ngón tay xoa lên vành tai bóng loáng tinh tế, càng xoa càng đỏ.


Nhiếp Uyên xoa nhẹ Ba lần, cảm thấy xúc cảm rất tốt, tâm tình đột nhiên thả lỏng. Lúc đối diện với Kỷ Vô Hoan hắn nhẹ nhàng cong khóe miệng, nhận xét ác liệt: “Tai heo.”


Nói xong hắn liền muốn tát mình một cái.


Đm, OOC rồi!


Lúc Kỷ Vô Hoan đang còn ngơ ngẩn, hắn vội vàng sửa lời.


“A…… Tôi đột nhiên muốn ăn tai heo kho.”


Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Anh nhìn em liền nhớ tới tai heo?”


“Không phải, tôi chỉ đột nhiên muốn ăn mà thôi.”


“Nhưng anh rõ ràng vừa nhìn tai em!” Miệng Kỷ Vô Hoan dẩu lên đầy tức giận.


“Tai của cậu đỏ quá, cho nên……” Nhiếp Uyên vô lực giải thích: “Không, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến, không liên quan đến cậu."


Còn nhấn mạnh rất đỏ?!


Kỷ chó con tức giận!


Thật ra Kỷ Vô Hoan vẫn luôn cảm thấy Nhiếp Uyên độc thân đến tận bây giờ nhất định là bởi vì tính cách thô bạo ác liệt, EQ bằng không, miệng còn rất độc.


Cô gái nào có thể chịu được hắn?


Nếu nói theo ngôn ngữ mạng, hắn chính là chiến binh thẳng nam?


Nhiếp Uyên lúc này rất mê mang, hắn biết mình nói sai nhưng càng sửa lại càng sai, mắt thấy hốc mắt Kỷ Vô Hoan càng ngày càng hồng, nước mắt lưng tròng, hắn rất luống cuống!


Làm gì bây giờ?!


Nhìn Nhiếp Uyên luống cuống tay chân dỗ người, Trương Tường Tài không biết phải nói gì.


Nhìn lại Kỷ Vô Hoan đang dẩu miệng, cố ý quay lưng lại không thèm để ý, khuôn mặt vì giận mà phồng lên, cuối cùng lại được Nhiếp Uyên vụng về dỗ dành nên nở nụ cười sáng lạn.


Đôi mắt của cậu như trời sao lấp lánh, như sự vật tốt đẹp nhất rhế gian.


A, tuổi trẻ thật tốt!


Trương Tường Tài cảm thán ở trong lòng. Không đúng, anh ta đột nhiên cảm thấy no căng.


Rõ ràng bữa tối mình không ăn nhiều mà?


Trương Tường Tài vội vàng kéo chủ đề về.


“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”


Kỷ Vô Hoan dùng khăn giấy lau nước mũi, sau đó xoa chóp mũi đỏ bừng, vẻ mặt trông có vẻ đáng thương nhưng trong lòng thì cười to.


Nhiếp Uyên ngốc như vậy, cả đời cũng đừng mong tìm được người yêu! Cho dù có cũng sẽ bị hắn dọa chạy!


Ha ha ha ha!


Tưởng tượng đến cảnh hắn cô đơn đến già, tâm trạng Kỷ Vô Hoan vô cùng tốt. Lúc nhìn về phía Nhiếp Uyên còn nở một nụ cười tỏa nắng.


Nhiếp Uyên không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, nhưng lại không quên đưa khăn giấy cho cậu.


Trương Tường Tài:……  Sao anh lại cảm thấy càng ngày càng no?


Cũng may Nhiếp Uyên kéo chủ đề trở lại: “Muốn biết bọn họ nói thật hay giả thật ra rất đơn giản, tìm gương thử là được.”


Trương Tường Tài: “A? Nhưng thị trấn này vốn đâu có gương, chẳng lẽ phải đến nhà Dương Phát……”


“Không cần tìm!” Kỷ Vô Hoan đắc ý dào dạt mở ba lô ra.


Là một đóa thủy tiên* cao quý, cậu làm sao có thể không có gương?


*Trong thần thoại Hi Lạp có một thiếu niên tuấn tú tên là Cassos. Một lần vì muốn hôn cái bóng của mình trên mặt nước mà cậu đã rơi xuống sông chết, sau đó hóa thành hoa thủy tiên. Chứng tự luyến cũng được gọi là chứng hoa thủy tiên.


Lúc đến đây cậu có đem theo một cái gương gấp nhỏ, sau đó lại nghe về lời nguyền nên đương nhiên không dám mở ra sử dụng, nhưng cũng luyến tiếc vứt đi vì đầy là chiếc gương mà cậu thích nhất. Và để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cậu cất nó vào ba lô.


Không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng.


Nhưng Kỷ Vô Hoan tìm mãi vẫn không thấy đâu, cuối cùng xốc vỏ Trứng Muối lên thì quả nhiên là ở bên trong!


Con búp bê xấu manh* này đôi khi rất giống đứa trẻ bình thường ở chỗ đặc biệt thích những vật nhỏ đáng yêu, vì thế nó trộm chiếc gương nhỏ này về vỏ trứng của mình, bây giờ còn không chịu đưa cho cậu.


*vừa xấu vừa dễ thương


Kỷ Vô Hoan dở khóc dở cười nhìn Trứng Muối đang vắt chân ngồi ở trên cái gương, đôi mắt cúc áo đen không dám nhìn thẳng cậu mà nhìn khắp nơi, giả bộ cái gì cũng không biết nhưng lại không ngờ đã bị phát hiện.
 
Kỷ Vô Hoan đương nhiên sẽ không giống tên họ Nhiếp nào đó dùng bạo lực túm nó ra, hơn nữa làm như vậy có thể sẽ bị chú ý.


Vì thế cậu suy nghĩ vài giây, sau đó lấy kẹo từ trong túi thả xuống.


“A?” Trứng Muối được mưa kẹo từ trên trời rơi xuống làm hạnh phúc đến hôn mê, nó đứng lên, lắc lư trong vỏ trứng tiếp kẹo.


Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội lấy “Tang vật” dưới mông nó ra, đậy vỏ trứng lại, xoay người đưa gương cho Nhiếp Uyên.


Nhìn Nhiếp Uyên nhận lấy, Trương Tường Tài liền lo lắng: “Cậu muốn làm gì?”


“Thử xem bọn họ nói thật hay giả.”


“Cậu muốn thử cái này?” Trương Tường Tài sửng sốt: “Không phải cậu đã tận mắt nhìn thấy Diêu Thi Họa sao?”


Nhiếp Uyên không nói gì.


Tai nghe mắt thấy, nhưng điều mà mắt thấy cũng chưa chắc là thật. Sau khi biết các cư dân thông đồng nói dối thì mọi chuyện đều trở nên đáng nghi.


Chuyện về Diêu Thi Họa là thật sao? Cô ta thật sự là nữ quỷ sao? Cô ta thật sự sẽ kéo mọi người vào trong gương sao?


Nhiếp Uyên lười suy nghĩ nhiều, dù sao lăn qua lộn lại cũng không chưa chắc có thể tìm được đáp án. Cách đơn giản nhất là ——


“Thử rồi sẽ biết.”


Trương Tường Tài thấy hắn đánh giá chiếc gương gấp trong tay liền bội phục: “Nhưng cậu không sợ Diêu Thi Họa là ma gương sao?”


Nhiếp Uyên liếc anh ta một cái, nỗ lực đè xuống khinh bỉ trong ánh mắt, nhưng lại không giấu được ghét bỏ: “Ai nói tôi muốn lấy mình làm thí nghiệm?”


Hắn nói xong liền cùng Kỷ Vô Hoan đi ra ngoài, mười mấy phút sau đã trở lại.


Bọn họ chiếu gương qua thị trưởng, thị phó và bà chủ khách sạn đang uống rượu dưới lầu.


Nhiếp Uyên dán gương dán vào lòng bàn tay, sau đó dùng tay áo che đi. Còn Kỷ Vô Hoan phụ trách yểm trợ, hai người dạo một vòng sau lưng NPC.


Dù sao đã chắc chắn NPC ở đây còn có mục đích khác, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người tốt cho nên Kỷ Vô Hoan không hề có áp lực tâm lý.


Trương Tường Tài giơ ngón tay cái lên, tâm phục khẩu phục mà khen: “Trâu bò.”


“Đêm nay chúng ta còn phải ngủ ở đây sao?” Trương Tường Tài sau khi biết người ở đây có vấn đề liền không thể bình tĩnh nữa. Anh ta lo lắng đến đứng ngồi không yên: “Hơn nữa đồ ăn thức uống của nơi này có vấn đề hay không?”


“Không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?” Nhiếp Uyên cố gắng không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta: “Ngoại trừ bây giờ có thể rời khỏi nơi này ra, nếu không thì ở đâu chẳng giống nhau?”


Còn nếu đồ ăn và nước uống có vấn đề thì bọn họ đã sớm chết rồi.


Trương Tường Tài suy nghĩ một chút, hơi an tâm: “Cũng phải.”


Màn đêm nhanh chóng buông xuống.


Kỷ Vô Hoan theo thường lệ bò lên giường, Nhiếp Uyên không biết là đã thành thói quen, hay là không có cách nào với cậu nên đành phải từ bỏ kháng cự.


Kỷ Vô Hoan mỹ mãn mà chui vào lồng ngực của người đàn ông. Cũng không biết tại sao cậu ngửi thấy mùi hương trên người Nhiếp Uyên thì liền có cảm giác an toàn.


Có lẽ bởi vì Tròn Tròn rất ngu ngốc, hơn nữa còn rất to lớn, nếu quái vật đến chắc chắn sẽ ăn thịt hắn trước!


Kỷ Vô Hoan nghĩ như vậy liền yên tâm mà ngủ.


Đương nhiên cậu cũng không ngủ quá say. Lúc nửa đêm nghe thấy tiếng mở cửa Kỷ Vô Hoan lập tức tỉnh lại.


Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào qua khe cửa, Kỷ Vô Hoan lại không đeo kính cho nên chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ mở cửa ra ngoài.


Trương Tường Tài?


Kỷ Vô Hoan nhẹ nhàng thở ra.


Có lẽ anh ta lại muốn đi WC.


Anh chàng này lúc lo lắng là lại uống nước, trước lúc tắt đèn anh ta cũng đã đi WC hai lần, cho nên Kỷ Vô Hoan cũng không cảm thấy kì lạ.


Lúc cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ Trương Tường Tài từng kể.


“Có người cứ gõ cửa mãi, còn gọi tôi ra ngoài.”


Kỷ Vô Hoan ngay lập tức tỉnh lại, cậu ý thức được tình huống không đúng nên nhẹ nhàng lay tỉnh Nhiếp Uyên: “Anh Lục, Trương Tường Tài ra ngoài rồi.”


Giọng Nhiếp Uyên đầy tỉnh táo mà bình tĩnh vang lên trong bóng tối: “Tôi biết rồi.”


“Anh còn nhớ giấc mơ anh ta từng kể không?”


Nhiếp Uyên im lặng trong chốc lát, sau đó ra quyết định: “Tôi đi xem thử, cậu ở……”


“Em đi cùng anh!” Kỷ Vô Hoan ngắt lời hắn, đứng dậy đeo kính lên, đeo giày vào. Để đề phòng Trứng Muối chạy ra ngoài cậu còn mang ba lô theo.


Hai người mở cửa, đèn ngoài hành lang vẫn còn sáng, xung quanh vô cùng yên tĩnh, cửa của các phòng đều đóng chặt.


Nghe tiếng bước chân thì có lẽ Trương Tường Tài đã đi về phía cuối hành lang.


Hai người vào phòng WC công cộng ở phía cuối hành lang, gõ cửa từng gian một rồi mở ra xem xét, nhưng tất cả các gian đều không có ai.


Vậy Trương Tường Tài đi đâu?


Chờ bọn họ trở lại trong phòng nằm xuống một lần nữa, hơn hai mươi phút sau cửa phòng lại mở ra.


Kỷ Vô Hoan lập tức bật đèn thì nhìn thấy Trương Tường Tài.


“Thầy đã trở lại?”


Trương Tường Tài cười với cậu: “Ngại quá, tôi đánh thức các cậu sao?”


“Thầy đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?”


“Tôi đi WC, hình như tôi bị tiêu chảy rồi.”


“Sao thầy không đi giày?”


“Không phải con người có ba gấp* sao, tôi đi vội nên đâu lo nhiều như vậy.” Trương Tường Tài cười xấu hổ.


*ba điều không thể nhịn trong đó có đi WC⊙﹏⊙


Kỷ Vô Hoan suy tư gật đầu, nhìn theo anh ta nằm xuống giường.


Sau khi tắt đèn Kỷ Vô Hoan lại chui vào lồng ngực Nhiếp Uyên, nhưng cậu không hề ngủ.


Cậu cảm thấy Trương Tường Tài có chút không bình thường.


Đây là loại cảm giác không nói nên lời, cậu mới quen Trương Tường Tài được hai ngày, nói là hiểu nhau thì không nhiều lắm, nhưng có lẽ là do bệnh nghề nghiệp nên năng lực quan sát của Kỷ Vô Hoan rất mạnh, đặc biệt là khi tiếp xúc với người khác.


Cho dù chỉ là sự thay đổi thái độ cậu cũng phát hiện ra.


Nhưng cụ thể là thay đổi ở chỗ nào thì Kỷ Vô Hoan lại không nói được.


Kỷ Vô Hoan suy nghĩ, càng nghĩ càng tỉnh táo. Lúc đầu cậu chỉ có chút lo lắng đề phòng nhưng bây giờ lại không ngủ nổi.


Cậu nằm trên ngực người đàn ông lắng nghe tiếng tim đập theo tiết tấu của hắn, đột nhiên có chút tò mò.


Tròn Tròn sợ sao? Hay là hắn ngủ rồi?


Đêm khuya tĩnh lặng, tính cách Kỷ lầy lầy luôn che giấu đột nhiên bùng phát, cậu nhẹ nhàng di chuyển thân thể, tiến đến bên tai Nhiếp Uyên, đầu tiên là thổi vài hơi, sau đó dán môi lên thử chạm nhẹ.


Chờ vài giây, thấy người đàn ông vẫn không có phản ứng, cậu yên tâm lớn mật mà hé miệng, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn.


Hừ, dám nói tôi là lỗ tai heo! Tròn tròn rác rưởi!


Kỷ Vô Hoan báo được thù lớn nên vô cùng vui vẻ.


Nhưng cậu không biết Nhiếp Uyên căn bản không hề ngủ.


Tác giả có lời muốn nói:


Tròn