Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 32




Kỷ Vô Hoan còn nói: "Tròn Tròn nhìn xem, giống cậu lắm ý."


Con búp bê lo lắng nhìn Nhiếp Uyên, thấy đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo, lại nhìn xuống con dao sáng loáng trên tay hắn, lập tức run rẩy sợ hãi ôm chặt ngón cái Kỷ Vô Hoan.


Khi món đồ chơi kia vừa phá vỏ là Nhiếp Uyên đã rút dao bạc ra rồi, thấy nó không nguy hiểm mới thu dao về.


Con búp bê lúc này mới thận cản thận buông Kỷ Vô Hoan ra, nằm vào trong vỏ trứng, đôi mắt cúc áo sáng long lanh lén nhìn người đàn ông, sau đó lại quay sang nhìn thanh niên.


Một giây sau, nó bắt đầu nói!


Chính xác thì giống kêu hơn, có thể là vì không có miệng nên chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ nghe khá giống “Má”, sau đó duỗi tay tới Kỷ Vô Hoan đòi ôm.


Kỷ Vô Hoan bĩu môi, tàn nhẫn không chịu ôm con búp bê, sau đó xoay vỏ trứng nửa vòng, cố chấp nói cho nó biết: “Đây mới là mẹ của nhóc!”


Con búp bê lại ôm chặt ngón cái Kỷ Vô Hoan, quay mặt về phía Nhiếp Uyên ư ử gọi.


“Ba.”


Kỷ Vô Hoan: ???


CMN, đồ chơi bây giờ cũng biết mềm nắn rắn buông?


Kỷ Vô Hoan không phục,nâng quả trứng lên nghiêm túc nói cho nó biết: “Ta mới là ba, cậu ta là má! Phì, không phải, ta không phải cha mẹ mi!” Kích động quá nói luôn cả mình vào.


Đôi mắt cúc áo của con búp bê lóng lánh ánh nước như sắp khóc, không dám nói nữa, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Má, má.”


“Ta không phải mẹ mi!”


Búp bê: QAQ


Kỷ Vô Hoan: “…”


Nhiếp Uyên cũng không có kiên nhẫn để trò chuyện với con búp bê này, trực tiếp cầm lấy cánh tay nó kéo khỏi vỏ trứng.


Con búp bê này chỉ lớn hơn bàn tay người trưởng thành một xíu, riêng cái mặt đã chiếm một phần hai, nhấc thấy nhẹ tênh.


Nhiếp Uyên khởi động Rubik, kề môi nói nhanh một câu gì đó, Kỷ Vô Hoan nghe không rõ, sau đó thấy hắn vào phần phân tích đạo cụ, đặt con búp bê vào trong đĩa.


Con búp bê ngồi ở trong đĩa, đôi mắt cúc áo nhìn rất tội nghiệp.


【Đang phân tích đạo cụ】


Sau đó là một loạt dòng chữ màu xanh hiện trên đầu nó.


【 Búp bê chính tay Văn Trân làm cho con gái, bên trong có một phần linh hồn đứa bé, ở trong trò chơi khối Rubik, khi ném trúng sẽ khiến mục tiêu dừng hành động ba phút, trong 24h chỉ có thể sử dụng một lần. 】


Đạo cụ có thể bảo vệ mạng sống nha! Không hổ là hiếm! Kỷ Vô Hoan lập tức hớn hở, nhìn con búp bê xấu xí này cũng trở nên thuận mắt hơn, quyết định đặt tên cho nó: “Gọi mi là Trứng Bắc Thảo đi.”


Ai bảo vỏ trứng của nó màu xám xịt như vậy?


Trứng Bắc Thảo thấy Kỷ Vô Hoan cười thì cũng rất vui vẻ, hai tay ôm mặt, mắt cúc áo lấp lánh, lại ngọt ngào ư ử mấy tiếng nghe rất ngoan.


Lúc này, một cục lông xù xáp tới, cái mũi đen xì hít ngửi, dường như rất tò mò.


Husky lè lưỡi liếm, trứng Bắc Thảo nhảy dựng lên, không ngừng dùng tay đẩy nó ra, u oa u oa kêu ầm ĩ.


Nhưng nó càng phản kháng con chó bự càng thích thú, còn gặm nó bỏ chạy, vẫn là Kỷ Vô Hoan chạy tới cứu kịp.


Trứng Bắc Thảo sợ hãi khóc chít chít chui về vỏ trứng không chịu ra nữa.


“Hóa ra lúc nào cần dùng có thể lấy ra nữa à?” Kỷ Vô Hoan bưng lấy quả trứng, bắt đầu tưởng tượng, khi gặp nguy hiểm hô to một tiếng “Xông lên, Trứng Bắc Thảo!” Sau đó tung ra, quá ngầu không phải sao?


Cũng may là có thể cất về lại vỏ trứng, không thì thứ đồ chơi này chạy lon ton theo gọi mẹ thì Kỷ ảnh đế cậu còn gì là mặt mũi nữa?


Ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của Nhiếp Uyên, hắn xoay người đi tới cửa, cong môi nói: “Mẹ đứa nhỏ, tạm biệt.”


Kỷ Vô Hoan nghiến răng: “Đi thong thả… không tiễn!”


Lầy Lầy lại lật xe, tự đào hố chôn mình!


Giải quyết xong vấn đề ấp trứng là Nhiếp Uyên rời đi luôn.


Kỷ Vô Hoan tiếp tục vuốt lông cún lượn diễn đàn.


Buổi chiều, trợ lý Tiểu Phương cầm kịch bản tới.


Kỷ Vô Hoan mở ra đọc.


Không phải cậu chưa từng diễn phim thanh xuân học đường, nhưng nhân vật ngây ngô cún con thì đúng là lần đầu tiên.


“Trong nước có đầy tiểu thịt tươi, vì sao lại chọn tôi?” Kỷ Vô Hoan ngửa cổ: “Cô không thấy tôi ngần này tuổi rồi không quá hợp đóng vai này à?”


Tiểu Phương đang gọt táo, lấy lòng nói: “Kỷ ảnh đế rất đẹp trai, bằng vào khuôn mặt này, đừng nói vai cún con, diễn cái gì đều được hết! Nam nữ cân tất! Bên tài trợ chỉ đích danh anh tới diễn!”


Khi thương lượng với Kỷ ảnh đế nhất định phải nịnh nọt, khen lên tới trời luôn!


Quả nhiên Kỷ Vô Hoan rất hài lòng.


Phim này được chuyển thể từ một bộ truyện tình yêu máu chó trên mạng, được cái thiết lập nhân vật hơi chút mới mẻ, nam chính cún con với chị gái lớn trên lạnh lùng. Nửa phần đầu là ở cấp 3, cùng nhau quản lý clb âm nhạc, nửa sau là đại học, cùng cố gắng cuối cùng đạt được giải thưởng toàn quốc.


Kỷ Vô Hoan: "Bao giờ thử vai?"


Tiểu Phương: “Chiều ngày kia! Hình thức thôi, chứ đạo diễn anh từng hợp tác rồi, ông ấy biết rõ khả năng của anh.”


Kỷ Vô Hoan à một tiếng, tiếp tục xem kịch bản, sau đó khóe môi chợt cong lên, đột nhiên có một ý tưởng.


Không phải cậu đang lo chuyện bị nhận ra sao?



Hơn một tháng sau, Kỷ Vô Hoan nhìn thời gian trên khối Rubik dần ít đi, còn chưa tới hai ngày nữa, cậu quyết định đi vào trò chơi.


Trong hơn một tháng này cậu cũng không nhàn rỗi, xem hết các bài viết trên diễn đàn, sau đó tới bệnh viện kiểm tra chân, đổ một đống tiền làm mấy đợt trị liệu, bác sĩ nói đã tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn có Trứng Bắc Thảo nên cậu cũng yên tâm hơn.


Vốn còn định phẫu thuật mắt nhưng bác sĩ lại nói không làm được.


Giác mạc cậu quá mỏng nên không phẫu thuật được.


Bẩm sinh đã vậy, Kỷ Vô Hoan chỉ có thể chấp nhận, sau đó gửi gắm hi vọng vào Rubik lừa đảo này có thể chữa khỏi cận thị cho cậu.


Trước khi tiến vào trò chơi, Kỷ Vô Hoan thay đổi hoàn toàn phong cách ăn mặc, bình thường cậu hay mặc mấy nhãn hàng cố định, mà lần này cậu đã cố tình đi mua một bộ đồng phục học sinh và một cái balo dày dặn.


Sau đó cắt tóc ngắn chút.


Lúc ngồi ở nhà xem kịch bản thì tiểu Phương có tới thông báo về chuyện giải thưởng điện ảnh quốc tế vào ba ngày sau.


Cô nàng nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì rất kinh ngạc: “Oa, Kỷ ảnh đế, từ bao giờ mà anh trở nên chuyên nghiệp vậy?”


Kỷ Vô Hoan mặc đồng phục trông rất hợp, tóc ngắn gọn gàng, môi cười cong lên, hai mắt trong suốt, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân.


Nhưng trong nụ cười kia lại có vài phần câu nệ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa từng diễn vai thế này bao giờ.”


Trước kia Kỷ Vô Hoan toàn diễn mấy vai không đẹp trai tao nhã thì lại lạnh lùng cao ngạo, còn có công tử hào hoa phong lưu.


Nhất là khi cậu mặc cổ trang, áo trắng phiêu dật, ống sáo nơi tay, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều khiến người khác nhộn nhạo, không hổ là tình nhân trong mộng của hàng vạn hàng nghìn cô gái! Từng có đạo diễn nổi tiếng trong lúc phỏng vấn đã đánh giá nói cậu có khí chất rất đặc biệt, như quý công tử bẩm sinh vậy.


Tiểu Phương bị chuyển biến này của Kỷ Vô Hoan làm cho hoảng sợ, sau đó lại hâm mộ vỗ tay.


Tuy cô biết khả năng diễn xuất của Kỷ Vô Hoan rất tốt, nhưng nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, ngay cả khí chất cũng thay đổi, tốc độ nhanh như trở thành một người khác vậy! Vẫn là vượt qua tưởng tượng của cô.


Dù sao tiểu Phương mới chủ theo Kỷ ảnh để một năm, trong mắt cô, Kỷ Vô Hoan đúng là rất đẹp trai, cái kiểu đẹp có thể nghiền áp cả giới giải trí ấy, nhưng lại quá lười, không có chí lớn, chỉ thích lười biếng ở nhà chơi với cún, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến bình hoa di động.


Thật ra cô không biết rằng mấy năm trước Kỷ Vô Hoan rất chăm chỉ nỗ lực, làm việc không kể ngày đêm, nhưng sau khi nổi tiếng bắt được cúp ảnh đế thì cậu đã không còn thấy hứng thú nữa, công ty nghĩ cậu chảnh, có chút thành tựu đã không coi ai ra gì. Thật ra thì cậu đã mất mục tiêu phấn đấu, biến thành con cá ươn.


Lần biến chuyển này đúng là quá sức tưởng tượng.


Sau khi Tiểu Phương rời đi, Kỷ Vô Hoan đứng lên đi tới trước gương ngắm nghía bản thân.


Khí chất quý công tử tao nhã gì đó đã biến mất tăm, lớp vỏ ngoài vẫn đẹp như cũ, nhưng hiện tại đứng trước gương là một học sinh mặc đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, giầy thể thao màu trắng, đeo kính không gọng.


Kính này cũng là đặt làm riêng, nhẹ nhất bền nhất, mặt kính có phủ một lớp màng đặc biệt, khi ánh sáng chiếu tới sẽ biến thành màu tím nhạt, trừ phi dí sát lại gần, không thì rất khó nhìn ra màu mắt của cậu.


Kỷ Vô Hoan rất hài lòng, cậu mở balo kiểm tra lại một lần cuối cùng, đèn pin, sạc dự phòng, kính dự phòng, đồng hồ đeo tay có chế độ hẹn giờ, tóm lại là đủ các đồ trên diễn đàn khuyên nên mang theo, còn cầm thêm ba túi bánh mì ếch mắt to, một hộp bánh phô mai, một túi lương khô, Chocolate đậu phộng, kẹo hoa quả, hai gói mì ăn liền, một chai nước khoáng và Trứng Bắc Thảo.


Không khác gì đi chơi xuân.


Vào trò chơi sẽ không bị trợ lý càm ràm bên tai nữa, Kỷ Vô Hoan có thể yên tâm mà ăn.


Trừ những thứ kia cậu còn mang theo một con dao đen nhánh sắc lẻm.


Cậu vốn định mang dao phay, nhưng con dao này là thứ mà bà Kỷ trước khi mất đã giao cho cậu, còn có một cái mặt nạ màu đỏ bị vỡ, cũng không biết ở đâu, không chừng là bảo vật gia truyền?


Kỷ Vô Hoan thử dùng nó gọt táo, không đạt tới độ chém sắt như chém bùn nhưng cũng không tệ lắm.


Cậu có đọc trên diễn đàn, phần lớn vũ khí của nhân loại đối với ma quỷ trong trò chơi đều không có tác dụng, mang con dao này là để phòng vệ trước những người chơi cực đoan.


Vậy nên không cần quá to, vừa tay là được.


Kỷ Vô Hoan cũng tính mang theo súng nhưng trên diễn đàn có bài thảo luận nói dùng súng quá ồn, dễ thu hút ma quỷ tới, chưa kể dễ cướp cò giết người, bị trừ mất điểm thì thảm, cuối cùng vẫn nên chọn vũ khí lạnh.


Cậu còn vì thế mà tìm đứa bạn rành về dao tới dạy cho vài chiêu.


Sau khi xác nhận mọi thứ cần mang đều mang đủ thì Kỷ Vô Hoan ngồi trên giường vuốt cún, sau đó vỗ vỗ đầu con cún nhà mình: “Nhiếp Uyên nhớ chờ ba về!”


Nhắc tới Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào acc clone Weibo, cà khịa với antifan nào đó.


“Ê!”


“Tròn Tròn ngu ngốc!”


“Cờ hó!”


Đợi một lát vẫn không thấy trả lời.


Cũng không biết tên khốn kiếp Nhiếp Uyên dạo này làm gì mà cả tháng nay không tới gây sự với cậu, Kỷ Vô Hoan cảm thấy có hơi không quen.


Thanh niên bĩu môi cầm Rubik lên, hít sâu một hơi rồi khởi động nó.


“Hệ thống, tôi muốn tiến vào trò chơi.”


Nói xong câu đó mà Rubik không có phản ứng gì, Kỷ Vô Hoan còn tưởng nó nghe không rõ, đang định lặp lại.


Một giây sau, trước mắt liền tối đen.


Lần này cũng không mất đi ý thức, ở trong bóng đêm ngắn ngủi, cậu nghe thấy tiếng hệ thống.


【 Người chơi đã thành công đi vào trò chơi sinh tồn Rubik, phó bản lần này có mã số A10010, chúc ngài chơi vui vẻ. 】



Đây là một chiếc xe buýt màu xám cỡ trung, đã đỗ được một lúc rồi.


Trên xe có mười tám người, vừa khéo ngồi kín chỗ, bọn họ mới tỉnh táo lại, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau.


Có bình tĩnh, có hoảng hốt, còn có ngơ ngác.


Trong xe lập tức xôn xao, có người nhìn ngó xung quanh.


Đây là đâu?


Vừa có người muốn hỏi cửa xe đã mở ra,


Một người đàn ông trung niên chạy lên xe, nhiệt tình chào đón: “Ai ui, rốt cuộc mọi người cũng tới! Tốt quá! Mau xuống xe đi!”


Người đàn ông trung niên với nước da ngăm đen, mặc âu phục cũ sẫm màu, vừa nhìn đã thấy là kiểu nông dân hiền lành.


Trên xe có người to tiếng chất vấn: “Ê, mấy người là ai? Đây là đâu?”


Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Nơi này là thôn Thân Lâm nha! Mọi người đi cả quãng đường vất vả rồi! Mau xuống đi, chúng tôi ở đây chờ mọi người lâu lắm rồi! Đồ ăn cũng nguội luôn.”


“Ê!” Người trên xe còn muốn hỏi nữa nhưng người đàn ông trung niên kia đã xoay người xuống xe.


Nhìn cửa xe đang mở, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng mấy người ngồi ghế đầu đi xuống xe trước.


Sau đó những người khác cũng lục tục đi theo.


Sau khi thấy rõ khung cảnh xung quanh, lập tức lại có người ồn ào.


“Đm, đây là đâu? Mấy người là ai?!”


“Ê, cậu là ai? Tôi đang đi trên đường đột nhiên sa sầm mặt mày, tỉnh lại đã ở trên xe, mọi người thì sao!”


“Tôi cũng thế, tôi còn đang ở trong lớp học mà, chẳng lẽ là chương trình gì? Ê, chú gì đó ơi! Chú làm thế là phạm pháp!”


“Đừng tốn thời gian với gã, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt, chúng ta báo cảnh sát đi!”



Người cuối cùng từ trên xe bước xuống là một nam sinh cao lớn mặc đồng phục, làn da trắng nõn, tướng mạo thanh tú, đeo kính không gọng, một bộ dáng học sinh giỏi, trong mắt có vài phần kích động và mê man, hai tay bất an kéo quai đeo ba lô, rướn cổ lên nhìn xung quanh.


Lúc này đã gần xế chiều, ánh sáng không đủ nhìn rõ. Hiện tại bọn họ đang đứng trên một cái đập xi-măng lớn, nơi này dường như chỉ là một thôn làng bình thường tới không thể bình thường hơn, nhìn quanh không thấy tòa nhà cao tầng nào, chỉ có một đống nhà trệt và đồng ruộng.


Ngoại trừ người đàn ông trung niên vừa rồi lên xe chào hỏi thì còn có một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn chút, người này cũng rất nhiệt tình, dường như vô cùng hoan nghênh bọn họ.


Hai người đàn ông trung niên thấy mọi người chửi rủa uy hiếp cũng chẳng quan tâm, vẫn tươi cười nói: “Nếu mọi người muốn rời đi thì cứ về lại xe.”


Mấy người vừa rồi đang ồn ào lập tức im lặng, một người đàn ông mặc áo khoác lửng hừ lạnh nói: “Coi như mấy người biết điều, không thì đừng hỏi sao nắm tay ông đây không có mắt.”


“Ê!” Một thanh niên đứng ra gọi gã lại: “Mọi người tốt nhất là đừng nên rời đi! Đây là trò chơi khối Rubik, không phải chương trình gì đâu, nếu tùy tiện rời đi sẽ chết thật đấy!”


Người mặc áo khoác lửng như nghe thấy chuyện cười, nhìn cậu ta như nhìn bệnh nhân tâm thần: “Mày cùng một giuộc với bọn chúng à? Rubik? Trò chơi? Đầu óc có vấn đề à? Tưởng tao là con nít ba tuổi à, bịa thì nghe cũng có lý chút? Có bệnh thì đi chữa đi.” Nói xong thì xoay người lên xe.


“Mọi người tin tôi đi! Đừng rời khỏi đây, mọi người ngẫm kĩ lại đi, tất cả chúng ta vốn đều đã chết rồi…”


Người nọ muốn nói tiếp lại bị đồng đội ngăn cản: “Bỏ đi Tạ Thư, gã muốn chết thì cứ để gã đi.”


Thấy người nọ lên xe, lập tức có một người đi theo, người thứ ba trước khi đi còn khuyên nhủ bọn họ: “Mọi người cùng đi thôi, đừng sợ, chúng ta đông hơn không sợ bọn họ, trời sắp tối rồi, mau về thôi!”


Có thể là vì mấy lời Tạ Thư vừa nói mà mấy người định lên xe lại như nhớ ra gì đó, do dự không biết nên đi hay không.


Người thứ ba đi tới cửa xe thì gặp nam sinh mặc đồng phục, thấy cậu ta còn đang bất an nhìn xung quanh thì hỏi: “Chàng trai không đi à?”


Nam sinh mím môi, dường như có chút do dự lại hốt hoảng nói thầm: “Anh này, tôi vừa nhìn tới chỗ tài xế, hình như ông ta không có đầu…”


Người kia hoảng sợ ngẩng đầu nhìn vào trong xe, ở trong đó không mở đèn, vị trí tay lái vừa khéo ở trong bóng tối, không thể nhìn rõ dù chỉ là hình dáng!


Chẳng biết vì sao, hắn chợt thấy sau lưng lạnh run, chân như nhũn ra, tim cũng suýt ngừng đập.


Lúc này, cửa xe đã bắt đầu khép lại, phía sau có một người phụ nữ đi tới đẩy bọn họ ra: “Ê hai người có đi không vậy? Không đi thì đừng cản đường, tôi đi trước! Cái chỗ quỷ quái gì không biết, hôm nay bà đây còn phải trực đêm này!”


Nam sinh chưa kịp nói thì cô ta đã chui vào trong xe, sau đó cửa xe hoàn toàn khép lại.


Xe buýt chuyển bánh chầm chậm rời khỏi cửa thôn, trên xe đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó chiếc xe kia chợt tăng tốc lao thẳng xuống vách núi trước mắt mọi người!


“A a a a a!”


Cảnh tượng này đã dọa cả đám người sợ tới mất hồn mất vía, có người hét toáng lên, còn có người suýt thì quỳ rạp xuống đất.


Người đàn ông trung niên kia như không thấy vụ tai nạn xe vừa rồi, vẫn mỉm cười nói với mọi người: “Tôi xin tự giới thiệu tôi là trưởng thôn của thôn Thân Lâm, vị này chính là phó trưởng thôn, thời gian cũng đã muộn, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho các vị rồi, giờ chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.”


Ông ta nói xong thì bước đi, một vài người có biểu hiện bình tĩnh thì lập tức đi theo.


Còn một vài người bị một màn vừa rồi dọa nhũn cả chân, tinh thần bị đả kích, vốn không muốn đi, nhưng lại sợ lạc mọi người, cuối cùng vẫn phải đuổi theo.


Nam sinh mặc đồng phục đi cuối cùng, đôi mắt dưới cặp kính bình tĩnh đảo qua từng người, cẩn thận đánh giá.


Trừ đi ba người vừa chết thì còn mười lăm người, sáu người trong số đó có thể thấy là người mới, còn lại thì nhìn không ra.


Trong số đó có một người đàn ông khiến cậu chú ý.


Người này từ khi ở trên xe đã ngồi cạnh cậu, thoạt nhìn rất bình tĩnh, sau khi xuống xe thì luôn nhìn xung quanh, tuy động tác rất kín đáo nhưng hẳn là đang tìm gì đó, ánh mắt không ngừng đảo qua từng người ở đây.


Hắn đang quan sát người khác, mà nam sinh thì đang quan sát hắn.


Đột nhiên người đàn ông kia dừng bước, sau đó đi nhanh đến trước mặt nam sinh, chủ động chào hỏi, cao lãnh bỏ lại hai chữ.


“Lục Nguy.”


Nam sinh hơi sững sờ, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá hắn, người đàn ông này rất cao, giọng khàn và nhỏ, một thân hàng hiệu, bộ dạng đẹp trai lạnh lùng, nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà cậu thấy ánh mắt người này có hơi hung dữ… cũng có hơi quen quen…


Dường như nhớ ra cái gì, người kia cố nặn ra một nụ cười thân mật, giới thiệu lại một lần nữa: “Xin chào, tôi là Lục Nguy.”


_____________


*Metrosexual là một từ mới của thế kỷ 21 thông thường để chỉ những người đàn ông rất quan trọng hóa và chăm chút ngoại hình của mình.