Kỷ Vô Hoan quẹo trái phi thẳng ra hành lang, cậu nghĩ mình đã chạy rất nhanh rồi, ai dè vừa chạy được vài bước đã bị Nhiếp Uyên túm được cổ áo lôi lại, sau đó rầm một tiếng bị đè lên vách tường.
Nhiếp Uyên tức đến run rẩy môi, mở miệng mắng: “Kỷ ngu ngốc, chạy cái đ*o gì? Sẹo lành quên đau?”
Kỷ Vô Hoan bị túm chặt mới thành thật, vô tội đảo tròn mắt, chớp chớp mắt nói: “Tôi sẽ mách ông nội cậu nói bậy!”
“Thiểu năng!”
Nhiếp Uyên lúc này rất muốn quay lại thế giới thật, dí Kỷ Vô Hoan dưới sàn nhà đánh một trận.
Tuy không nói nhưng cả hai đều hiểu, trong thế giới khủng bố này đánh nhau không phải một lựa chọn sáng suốt.
Cho nên bất kể là Nhiếp Uyên vẫn là Kỷ Vô Hoan đều không có ý động tay chân.
Kỷ Vô Hoan tuy lầy nhưng vẫn sợ chết, dù có trêu đùa khiêu khích Nhiếp Uyên thế nào cũng phải ở trong phạm vi an toàn.
Nhưng Nhiếp Uyên đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Kỷ Vô Hoan!
Tên dở hơi này luôn không ngừng đẩy cao giới hạn chịu đựng của hắn!
Lâm Cương nhét tóc vào xong định đi xuống, thấy hai người này còn đang tranh cãi một cách nhạt nhẽo liền hỏi: “Hai người không ngừng được à?”
Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu: “Anh xuống trước đi, chúng tôi xuống từ bên này.”
Lúc trước Từ Nam Y xuống từ phía bên này, nghĩa là bên này cũng có thể đi đến phòng khách, nếu có gì nguy hiểm thì cô nàng đã thăng rồi.
“Dù sao cũng phải kiểm tra hết tòa biệt thự này, đã một ngày trôi qua, cũng chỉ còn hai ngày.”
Lâm Cương nghĩ cũng phải, cùng đi xuống.
Trên đường đi xuống, Lâm Cương báo lại tình huống trong phòng Từ Nam Y cho Nhiếp Uyên.
“Bị hù chết?” Nhiếp Uyên khẽ nhíu mày: “Chỉ là hù chết?”
“Cái gì mà chỉ là?” Lâm Cương buột miệng nói ra, hỏi xong mới đoán được là gì: “Triệu Nhân thì sao? Gã chết thế nào?”
“Mất máu quá nhiều…” Nhiếp Uyên hiếm hoi dừng lại một chút, ngẫm nghĩ một hồi mới tiếp tục giải thích: “Thi thể của gã như bị ngũ mã phanh thây vậy.”
“?”
“Tứ chi bị đai da cột vào hai bên giường.”
Nói là cột vào, không bằng nói là bị buộc tay chân bằng đai da sau đó bị căng ra bốn phía.
“A? Hai bên? Giường kia không phải khá lớn sao?” Lâm Cương khó hiểu hỏi.
Ngoại trừ giường của bọn họ, các phòng khác đều là giường đôi, làm sao có thể bị trói tứ chi?
“Cho nên tôi mới nói là ngũ mã phanh thây.” Nhiếp Uyên bình tĩnh nói: “Nhìn dấu vết miệng vết thương, tứ chi là bị kéo rách, đầu lưỡi cũng bị rút đi.”
Khó trách tối hôm qua nghe tiếng gã kêu thảm thiết, sau lại chỉ còn tiếng giãy giụa.
“Vì sao lại cột lên giường?”
“Bởi vì gã rời khỏi phòng? Cho nên dùng cách tàn nhẫn như vậy cột gã trên giường, đây có lẽ là một loại cảnh cáo, bắt chúng ta phải tuân thủ quy tắc.” Kỷ Vô Hoan nói xong lại miên man tưởng tượng cảnh máu me đó, may mắn mình không đi qua: “Thân thể gã thì sao?”
“Thân thể đặt ở chính giữa, đắp chăn.”
“Vậy thì giống Từ Nam Y.” Kỷ Vô Hoan vỗ tay ra tiếng: “Con quái vật kia có thể là bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, muốn mọi người phải ở đúng trong phòng, còn phải ngủ thẳng trên giường.”
Nhiếp Uyên nhíu mày không cho ý kiến gì.
“Người còn lại trong phòng gã thì sao? Chính là cô gái cậu sắc dụ ấy, hình như tên là Lý Liên?”
Sắc con mẹ nó dụ!
Nhiếp Uyên trừng cậu một cái: “Lúc tôi qua thì không thấy, chắc đã đi xuống rồi.”
Kỷ Vô Hoan kì quái nói: “À ~~” một tiếng, đến khi tay Nhiếp Uyên nắm thành nắm đấm mới cười hì hì hỏi: “Đi bên kia?”
Ba người nói chuyện xong thì cũng đã đi hết cầu thang, đứng trên một hành lang.
Hành lang bên này còn rộng hơn bên kia, nhưng cũng không sáng sủa mấy, trên vách tường vẫn là hình ảnh sinh hoạt hằng ngày của nữ chủ nhân.
“Bên trái hẳn là phòng khách, bên phải…” Nhiếp Uyên nhớ lại một chút, hôm qua nữ chủ nhân đúng là xuống từ bên này, lại từ bên này biến mất, vì thế suy tính nói: “Có thể là nhà ăn.”
Lâm Cương: “Chúng ta tới phòng khách trước đi, bọn họ hiện tại hẳn là đều ở đó.”
Kỷ Vô Hoan sờ sờ bụng, rầu rĩ nói: “Còn phải xem có bữa sáng không nữa.”
Tuy hệ thống chỉ nhắc tới bữa trưa và bữa tối, nhưng không chừng bọn họ có bữa sáng để ăn thì sao?
Lâm Cương nghe vậy thì lấy ba lô xuống, vừa đi vừa lôi ra một thanh chocolate: “Tôi có mang theo đồ ăn, chocolate này là tôi tự làm, còn có bánh bích quy và thịt bò khô, hai người có muốn ăn không?”
Kỷ Vô Hoan không khách khí nhận lấy, phấn khởi nói cảm ơn: “Oa, thật là tốt quá, cảm ơn anh Lâm! Tay nghề của anh Lâm thật tốt!”
Lâm Cương vừa định nói không cần khách khí, kết quả lại bị Nhiếp Uyên trừng.
Cái gì, sao lại trừng anh?! Ngộ ủy khuất nhưng ngộ không nói.
Trở lại phòng khách, quả nhiên mọi người đều đã đến đông đủ.
Có ngồi, có đứng, vây quanh sô pha.
Nhìn bọn họ thế này e đều là một đêm không ngủ, so sánh ra thì tinh thần của Kỷ Vô Hoan cũng không tệ lắm, một mình đứng phía sau sô pha ăn chocolate ngon lành.
Đao Sẹo nhìn qua, cậu ta lập tức ôm ngực chui tọt ra sau lưng Nhiếp Uyên, run rẩy, chocolate trong miệng còn chưa nuốt hết đã bắt đầu hoảng sợ nức nở.
Đao Sẹo: “…” Tên ẻo lả này có thôi đi không!
Bọn họ tới đúng lúc Lý Liên đang kể lại tình cảnh tối hôm qua: “Tối hôm qua Triệu Nhân không trở về phòng, em còn tưởng anh ấy đưa chị Từ về phòng sẽ quay lại nên không khóa cửa, ai dè gần 9h cũng chưa thấy anh ấy về, lúc đó em mới biết là anh ấy muốn ở lại phòng khác, em định qua xem thế nào, nhưng đột nhiên đèn tắt, trong phòng tối đen, em sợ không dám đi ra ngoài…” Cô gái nói tới đây liền lộ vẻ hoảng sợ: “Buổi tối em không dám ngủ, rúc vào góc sô pha…” Nói tới đây, Lý Liên bắt đầu run rẩy.
“Nửa đêm cửa lại mở, từ đầu em còn không chú ý, sau lại nghe được tiếng động khác…”
Đao Sẹo cắt đứt nàng: “Tiếng gì, nói chi tiết một chút.”
“Như là có thứ gì đó bị kéo lê trên thảm…” Đồng thời cô còn ngửi được mùi máu.
Lý Liên ý thức được có người đi vào, cô không dám lên tiếng, cứ rúc vào ghế sa lon không dám cử động, vờ như mình không tồn tại, cô nghe rõ tiếng con quái vật kia ném Triệu Nhân lên giường, sau đó trên giường truyền lại tiếng “rầm rầm rầm”.
Như có thứ gì đó liên tục đập lên đầu giường gỗ và trên gối, tiếng sau vang hơn tiếng trước.
Ban đầu cô không biết là gì, mãi đến buổi sáng đèn sáng lên cô mới hiểu được, đó là đầu của Triệu Nhân!
Gã bị kéo căng tứ chi nhổ đầu lưỡi, máu từ trong miệng chảy ra ròng ròng, thậm chí không thể kêu, đau muốn chết lại chỉ có thể không ngừng giãy dụa, đầu đập lên đầu giường vang rầm rầm!
Vừa nghĩ tới con quái vật kia ngay ở trong phòng, Lý Liên đã nhũn cả người, không thể động đậy, hơn nữa trong phòng nồng mặc mùi máu, cô choáng váng suýt ngất.
Cứ nằm như vậy không biết bao lâu, trên giường không còn tiếng động gì, cô tưởng con quái vật kia đã đi rồi, lấy điện thoại ra chiếu sáng, ai ngờ lúc chiếu tới giường.
Con quái vật kia vẫn đứng ở đó!
Lý Liên hoảng sợ suýt nữa hét lên, cũng may cô phản ứng nhanh, lập tức tắt di động, con quái vật kia như không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Nghe đến đó, Đao Sẹo lại ngắt lời: “Cô nhìn thấy con quái vật kia không?! Nó trông thế nào?”
Sắc mặt Lý Liên tái nhợt, trả lời: “Là một người phụ nữ cao gầy, bà ta quay lưng về phía em, bị sô pha che mất nửa người, em chỉ thấy quần áo, da dẻ, toàn thân bà ta đều một màu trắng, như tượng thạch cao vậy, không có tóc, nhưng đầu thì dị dạng.”
“Dị dạng?”
“Đầu của bà ta rất dài…” Lý Liên chỉ nhớ lại thôi ngón tay cũng đã run rẩy: “So với đầu người bình thường thì dài thêm một nửa, hơn nữa đỉnh đầu hình vuông.”
Đao Sẹo ngẫm nghĩ một lát: “Còn gì nữa không?”
Lý Liên lắc đầu: “Hết rồi, tôi chỉ nhìn thoáng qua, không rõ lắm, về sau cũng không biết bà ta rời đi lúc nào.”
Mãi đến khi đèn trong phòng lại sáng lên, Lý Liên lo lắng đề phòng cả một đêm, tinh thần hốt hoảng, cô không dám nhìn trên giường là bộ dạng gì, tay chân như nhũn ra, lao khỏi phòng quỳ trên mặt đất nôn thốc nôn tháo.
Sau đó lục tục có người đi ra, đều bị hình ảnh thê thảm bên trong dọa sợ.
Nghĩ tới những tra tấn Triệu Nhân phải hứng chịu trước khi chết, tất cả mọi người đều sởn gai ốc.
Đao Sẹo trầm mặc một hồi, tổng kết nói: “Trước mắt xem ra, buổi tối chỉ cần phát ra tiếng động quá lớn hoặc ở sai phòng thì chắc chắn sẽ chết, nếu giữ yên lặng, dù quái vật đang ở trong phòng cũng sẽ không giết người.”
Điểm ấy không cần gã nói thì mọi người cũng nhìn ra.
“Có điều hiện tại vẫn chưa làm rõ được còn điều kiện gây tử vong khác không, cẩn thận vẫn là nhất.” Đao Sẹo tiếp tục nói: “Được rồi, tất cả mọi người nói những gì mình phát hiện ra đi.”
Phụ nữ trung niên cùng phòng người mặc âu phục đột nhiên nói: “Con quái vật kia có chìa khóa! Chúng tôi ở cạnh phòng Từ Nam Y, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.”
Lâm Cương cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nghe thấy.”
Lời này vừa ra, mọi người lại càng hoảng sợ không thôi, vậy là nếu quái vật muốn giết bọn họ, ai cũng chạy không thoát.
“Đây là một cuộc đuổi giết!” Nam âu phục lại không khống chế được hét toáng lên: “Đây là trò chơi gì, tàn nhẫn giết hại chúng ta! Vốn không có cách để rời khỏi đây!”
Cảm xúc của mọi người vốn rất khủng hoảng, nghe thế lại càng suy sụp.
Đao Sẹo ngắt lời bọn họ, an ủi nói: “Khối Rubik chưa bao giờ đưa ra phó bản không rời đi được, tôi đã trải qua 6 trò chơi, chỉ cần tìm được cách là có thể qua cửa.”
“Cái gì?!” Lý Tề kinh ngạc: “Anh Vương, anh đã sống sót qua sáu trò chơi sao?”
“Ừ.” Đao Sẹo mặt không đổi sắc gật đầu: “Tôi đã nói từ trước rồi, tôi là người chơi cũ.”
“Vậy anh biết cách qua cửa vòng này không?”
Đao Sẹo mặt không đổi sắc: “Tạm thời còn chưa biết, mọi người tích cực hành động, nếu tìm được manh mối thì nói cho tôi biết, tôi có kinh nghiệm, nếu hệ thống nói con của nữ chủ nhân ở trong này, vậy nhất định là ở trong này, hệ thống sẽ không nói dối.”
Kỷ Vô Hoan: “Nói thừa.”
“…”
Khóe miệng Đao Sẹo co giật một chút, ngẩng đầu liền thấy Kỷ Vô Hoan còn đang gặm chocolate, má phình ra, thấy mọi người nhìn qua, cậu ta lập tức lan hoa chỉ, che mặt lại, yếu đuối nép phía sau Nhiếp Uyên, còn cố ý trầm giọng xuống bắt chước Nhiếp Uyên: “Lời vừa rồi là Tròn Tròn nói.”
Nhiếp Uyên: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ Vô Hoan – trầm thấp: Kỷ Vô Địch siêu đẹp trai! Kỷ Vô Địch quá lợi hại! Kỷ Vô Địch là tổng công! Ý, mấy câu vừa rồi là Tròn Tròn nói.
Nhiếp Uyên: hôm nay tôi muốn dùng hành động để cho cậu biết thế nào là công!
_____________________