Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 91




Edit: LazyGirl.

——————

Các tuyển thủ bên LS lần lượt đứng lên, tiến đến vị trí của GI để bắt tay.

Về mặt này, bọn họ thẳng thắn hơn nhiều so với những tuyển thủ khác, thẳng thắn bộc lộ nụ cười vui vẻ.

Về phía GI, ngoại trừ hai người mặt liệt thì cảm xúc của những người còn lại đều không tốt.

Sau khi bước xuống sân khấu, Thẩm Giai Niên dường như cũng không hề có ý định nói thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng nói, "Mọi người về khách sạn trước đi, tôi đưa Tôn Hòa đến bệnh viện kiểm tra."

Thái độ tự nhiên đến mức cứ như thể vừa rồi bọn họ không hề thua vậy.

Chu Lệnh Hành và Tô Hành đồng thời hiểu chuyện, đứng qua một bên bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trong lòng cả hai đều biết, trận đấu này đối với Thẩm Giai Niên mà nói chính là một trận thua, sao mà không thất vọng cho được?

Những người còn lại cũng bắt đầu dọn dẹp.

Nếu không phải nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Tôn Hòa và Lão Ngư đang dụi dụi mắt, thì Tiểu Bản gần như sẽ quên đi trận thua vừa rồi.

Tôn Hòa cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, quay mặt về phía mọi người, giọng nói có chút run rẩy, "Xin lỗi, nếu như không phải tại anh..."

"Nếu không có anh, chúng ta đã không ở đây." Tô Hành lập tức ngắt lời, nhìn chằm chằm Tôn Hòa.

Hô hấp Tôn Hòa không khỏi cứng lại.

Chu Lệnh Hành cũng không nhìn lên, "Đừng lo lắng, đến bệnh viện trước đi, hai tay của anh đang run cầm cập lên kia kìa."

Lão Ngư sụt sịt mũi, giọng khàn khàn vì khóc nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ, "Có gì đâu mà, năm sau quay lại là được."

"Đúng rồi." Wave hiếm khi không cãi lại Lão Ngư, "Nếu một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm. Chắc chắn chúng ta sẽ giành được chiếc cúp quán quân."

Tôn Hòa cúi thấp đầu, cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang muốn tràn mi.

Khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa, khuôn mặt đã bình thường trở lại.

Mặc dù giọng điệu vẫn còn vương vấn chút buồn, nhưng lần này rõ ràng lại mang thêm một chút khao khát.

"Chắc chắn sẽ được."

Thẩm Giai Niên bật cười, lên tiếng thúc giục, "Mít ướt nãy giờ đủ chưa? Đi thôi."

Vừa ra khỏi phòng, cả hai đụng phải ZONE, có vẻ như hắn đã đứng đợi ở cửa từ lâu.

ZONE thờ ơ liếc nhìn hai người, tầm mắt dừng ngay trước cánh tay phải đang run rẩy của Tôn Hòa.

Quả nhiên...

Thẩm Giai Niên nhướng mày, như thể đã đoán trước được trước sau gì thì nhân vật huyền thoại này cũng xuất hiện, "Công việc kết thúc sớm vậy sao?"

ZONE cười nhạo, thu hồi lại ánh mắt, "Kết thúc là công việc của bình luận viên, gà mờ như tôi thì giúp được gì?"

Thẩm Giai Niên đang định nói chuyện thì Wave và Lão Ngư từ trong phòng vọt đến chỗ ZONE.

Hai cậu nhóc trông vô cùng thích thú, cảm xúc tiêu cực đến nhanh rồi đi cũng nhanh, không hề để lại chút dấu vết nào.

Lão Ngư uốn éo chạy đến bên người ZONE, hai mắt còn ngấn nước không khỏi mở to, giọng điệu đầy nịnh nọt, "ZONE thần, em là fan não tàn của anh! Có thể ký tên cho em không?"

Wave quăng cho Lão Ngư một ánh mắt ghét bỏ.

Đúng là không có chút xíu tiền đồ nào mà, người thật đứng sờ sờ ngay trước mặt còn muốn ký tên gì nữa?

Nghĩ xong, Wave kéo Lão Ngư sang một bên, biểu tình trên mặt đột ngột thay đổi, "ZONE thần, em thích anh từ lâu lắm rồi, mấy video thi đấu của anh đều nằm trong máy tính của em! Chúng ta cùng nhau chụp chung một tấm hình được không?"

Lão Ngư đang định đẩy Wave ra một bên, thì đột nhiên thấy biểu cảm không vui trên mặt Thẩm Giai Niên.

Cậu nhanh chóng thu hồi những động tác tiếp theo, đồng thời kéo kéo áo Wave nhắc nhở.

Wave sợ nhất chính là Thẩm Giai Niên, bây giờ mặt mũi của huấn luyện viên ngày càng tối sầm lại, cậu ngay lập tức biết điều ngậm miệng.

Thẩm Giai Niên lúc này mới nhìn về phía ZONE, "Có chút việc gấp nên không thể tiếp đãi, có gì lần sau có cơ hội thì nói chuyện tiếp."

Sau khi nghe xong, Wave và Lão Ngư không khỏi tròn xoe mắt, ánh mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Nghe giọng điệu này, không lẽ ZONE và huấn luyện viên của bọn họ... có quen biết nhau?

Tô Hành đứng cách đó không xa, sau khi chứng kiến một màn này liền quay sang hỏi Chu Lệnh Hành, "Ai vậy anh?"

Chu Lệnh Hành không khỏi bật cười trước vấn đề mà cô hỏi, chậm rãi nói, "ZONE, người Trung Quốc đầu tiên tham gia chung kết thế giới LOL. Chiến đội của anh ta lúc nào cũng duy trì phong độ cao nhất và đạt được thứ hạng cao trong chung kết thế giới."

Tô Hành gật đầu, im lặng nhanh chóng thu dọn cho xong đồ đạc.

Đội tuyển Trung Quốc từ trước đến nay chưa bao giờ giành được quán quân trong trò chơi liên minh này.

Vậy thứ hạng cao nhất... chỉ là á quân mà thôi.

Không phải do cô kiêu ngạo, mà trước sau gì thì bọn họ cũng sẽ phá vỡ kỷ lục của người này.

Chu Lệnh Hành thấy nhiều riết quen, lẳng lặng mở hộp sữa ra cho cô, còn không quên nhẹ giọng nhắc nhở, "Sữa hơi lạnh, uống từ từ thôi."

Biểu cảm trên mặt ZONE vẫn như cũ, sau đó quay sang nói với Thẩm Giai Niên, "Cậu đi trước đi, tôi đi tìm Sleeping cái."

Chỉ một câu mà đã thành công thu hút được ánh mắt của mọi người, kể cả Tô Hành, người vừa được điểm tên.

Mặc dù Tô Hành đã gỡ bỏ khẩu trang sau khi rời sân, nhưng cô lại là cô gái duy nhất trong đây. ZONE nhanh chóng xác định được mục tiêu, bước thẳng về phía cô.

"Xin chào." ZONE cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cô gái.

Khó có thể tưởng tượng ra được, một cô gái có diện mạo thanh tú, mà trên sân khấu lại có thao tác sắc bén như vậy... hơn nữa còn không thèm quan tâm đến bất kỳ đạo lý nào.

Thẩm Giai Niên bước một bước, tính vào phòng đuổi cái người đàn ông nhiều chuyện nay ra, nhưng sau đó lại lo lắng cho tay củ Tôn Hòa, suy nghĩ một chút liền quyết định rời đi trước đã.

Dù sao thì "người giám hộ" của Tô Hành đang ở đây, cả hai chắc chắn sẽ biết chừng mực.

Wave và Lão Ngư nhanh chóng tiến lại gần Tô Hành, khuôn mặt như vừa bị sét đánh.

Tìm Tô Hành/chị gái??? Tại sao??

Không chỉ có huấn luyện viên, không lẽ ngay cả người đi rừng của đội bọn họ cũng quen biết ZONE?

Chu Lệnh Hành lạnh lùng liếc nhìn, "Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, tôi chỉ là muốn đến chào hỏi thôi." ZONE cười nhẹ, thể hiện ra thành ý của bản thân.

Sau đó, hắn lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô gái, khuôn mặt liền lộ ra sự hứng thú.

"Nhóc Tô, nếu không phiền thì có thể nói cho tôi biết suy nghĩ của em trong lúc thi đấu được không?"

Mặc dù người khác không nhìn ra, nhưng hắn thấy rất rõ ràng khả năng điều khiển tiết tấu của cô gái này.

Ngoại trừ MID LING đôi khi điều khiển tiết tấu ở đường giữa, thì mấu chốt cùng những tình huống quan trọng đều nằm ở cô.

Một đội như vậy rất hiếm ở Trung Quốc.

Tô Hành nhướng mày, không khỏi hỏi lại, "Sao anh lại biết tôi họ Tô?"

Không ngờ tu duy lại nhạy bén như vậy, ZONE thầm nghĩ, sau đó lại nói, "Nghe ba của em đề cập đến."

Mặc dù Chu Lệnh Hành đã suy đoán rất nhiều, nhưng không thể nghĩ ra được lí do này.

Tô Hành hơi sững sờ, "Anh biết ba tôi?"

"Gần đây tôi có một số giao dịch kinh doanh với ông ấy. Ông ấy có đề cập với tôi về em khi biết tôi từng là tuyển thủ chuyên nghiệp." Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Chu Lệnh Hành, ZONE không khỏi khó xử.

Hắn ta hắng giọng để thu hồi lại nét khó xử trên mặt, "Tôi trả lời xong rồi, giờ đến lượt em. Mặc dù có thể nhìn ra được em muốn chiếu cố đường trên nên mới chơi chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng ở những trận tiếp theo, đặc biệt là ván vừa rồi, rõ ràng có thể giúp gank đường dưới để bù đắp lại khoảng cách kinh tế bị mất ở đường trên. Tại sao đang đánh chiến thuật như vậy, lại quyết định từ bỏ hỗ trợ đường trên?"

Biết được người đàn ông trước mặt này có quen biết với Tô Viễn Quân, sắc mặt vừa mới cải thiện của Tô Hành lập tức trở nên u ám trở lại sau khi nghe được lời này.

"Tôi cũng muốn hỏi một chút," cô cười lạnh, "Chỗ nào cho thấy chúng tôi từ bỏ đường trên?"

Cũng không chờ ZONE trả lời lại, Tô Hành quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục động tác còn đang dang dở của mình, gom hết đồ bỏ vào balo, không hề quan tâm chút gì đến phản ứng của hắn.

ZONE hơi sững sờ.

Hắn chỉ đưa ra một ý kiến khách quan, sao bây giờ lại thành ra động chạm đến cô gái này rồi?

Hắn nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ, chuyện này có chút không hợp lý, rõ ràng cái cô gái này không thèm quan tâm đến bất kỳ đạo lý gì mà!

Wave nhận thấy bầu không khí giữa hai người có vấn đề, lập tức kéo ZONE qua một góc lần nữa để xin chụp ảnh. Lão Ngư và Tiểu Bản cũng nhao nhao chạy tới.

Sau khi ZONE đáp ứng yêu cầu chụp chung của ba cậu, lúc này mới phát hiện Tô Hành và Chu Lệnh Hành đã sớm rời đi.

Hắn cau mày.

Không phải hắn cố tình phủ định, mà là mặc dù cô ấy đi rừng rất mạnh, nhưng vẫn có vấn đề.

Mặc dù bây giờ vấn đề này không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu cô nhóc ấy gặp phải đối thủ khắc chế với bản thân thì....

Ví dụ như người đi rừng mới của CQB là ZAC.

Cứ tiếp tục không chịu khắc phục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thua trắng.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của cô nhóc, ZONE không khỏi bật cười.

Quên đi, tại sao hắn phải quan tâm đến một người như vậy làm gì.

Chuyện này cũng không cần hắn phải nhọc tâm lo lắng.

Bên này, Chu Lệnh Hành và Tô Hành đã ra xe ngồi trước.

Tô Hành dường như vẫn còn để tâm đến những lời nói vừa rồi của ZONE, khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn.

Chu Lệnh Hành nghịch nghịch mái tóc dài của cô, "Còn tức giận sao?"

"Không có." Tô Hành nhanh chóng bình thường trở lại.

Người đàn ông hiểu ý cũng không hỏi lại, "Đừng suy nghĩ nữa, ba anh kêu khi nào về nước thì dẫn em qua đó kiểm tra lại lần nữa."

Tô Hành sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hình như đã lâu rồi cô không phát bệnh.

Thi đấu kéo dài hơn nửa tháng, ngoại trừ toàn thân đau nhức và mệt mỏi, cô chỉ cảm thấy kích động cùng hưng phấn mỗi khi thi đấu.

Nhớ tới thi đấu, ánh mắt không khỏi lộ ra tia buồn bã.

Cả một năm rèn luyện để có thể đứng trên bục lãnh thưởng.

Nhưng lần nào cũng vậy, dường như ông trời muốn đùa giỡn với bọn họ.

Cô chợt nhớ đến Giang Nguyên, người đã từng bị khai trừ ngay trong thời kỳ đỉnh cao. Rõ ràng đã cống hiến hết sức cho trò chơi này, nhưng kết cục cuối cùng lại là mai danh ẩn tích, thậm chí sau khi rời đi còn bị tạt nước bẩn.

Cô lại nghĩ đến Tôn Hòa, người đang bị chấn thương ở tay lại khăng khăng muốn hoàn thành thi đấu. Tô Hành không khỏi nhớ lại ẻ mặt thỉnh cầu tham gia chiến đội của anh lúc ấy, nhưng mà bây giờ, không biết liệu anh ấy có thể tiếp tục hay không.

Đồng thời, cô cũng có chút lo lắng cho Tôn Hòa, chậm trễ việc trị liệu lâu như vậy, không biết tình hình bây giờ ra sao.

Tất cả những gì diễn ra suốt một năm qua không ngừng lướt qua tâm trí cô như một thước phim ngắn.

Bước vào giới thể thao điện tử này là vì Tôn Hòa, hiểu cách đi rừng như thế nào là bởi vì Giang Nguyên; sau đó bắt đầu thực sự yêu thích trò chơi này, sau đó lại còn bởi vì tinh thần đoàn kết trong đội.

Mỗi một người trong GI đều có tầm quan trọng khác nhau và là một phần không thể thiếu. Cho dù chỉ còn lại 1 người thì cũng không thể gọi là GI.

Trước khi suy nghĩ của Tô Hành tiếp tục lan tràn, Chu Lệnh Hành nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve hai má cô.

Khi bàn tay lướt đến ngay vị trí mắt, anh đã che hết tầm nhìn của Tô Hành.

Chậm rãi giúp cô nhắm mắt lại.

Giọng điệu dỗ dành của người đàn ông đồng thời vang lên.

Vừa mê hoặc lại vừa dụ dỗ.

"Em mệt rồi, nghỉ ngơi một chút."

Sau khi nghe xong câu này, Tô Hành chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ dường như mất sạch, cô cũng lười chống chọi với sự mệt mỏi trong đầu, ngoan ngoãn dựa vào vai người đàn ông rồi ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ say, Tô Hành vẫn còn khó hiểu.

Tại sao người đàn ông này chỉ cần nói một câu là đã có thể khiến cô cởi bỏ hết lớp giáp bên ngoài vậy?