Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 52




Edit: LazyGirl.

——————

Trong một thời gian dài, cư dân mạng thấy Tô Hành mỗi ngày vẫn phát sóng trực tiếp đều đặn, cũng không hề nói năng gì đến sự việc đó, chuyện này cũng từ từ phai nhạt.

Chỉ cần nhắc tới Sleeping, mọi người sẽ bàn tán về căn bệnh của cô.

Tô Hành cũng không quan tâm lắm.

Những lời phán xét này cũng không ảnh hưởng gì đến cô, thời gian và sự thật sẽ giải đáp hết mọi thắc mắc.

Thẩm Giai Niên với Chu Lệnh Hành cũng không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì về vấn đề này, một bộ dáng vô cùng bình tĩnh và thản nhiên.

Bởi vì hai người bọn họ đã có phương án đối phó.

Sau khi giải thi đấu theo lời mời kết thúc, GI tiến vào trạng thái nghỉ phép, dần dần mờ nhạt trong mắt công chúng.

Bởi vì mọi người đang bận phải quan tâm đến trận chung kết thế giới LOL, Weibo của Tô Hành cuối cùng cũng đã yên bình trở lại, đâu đâu cũng thấy【 Chị gái, em yêu chị. 】

Cư dân mạng chính là như vậy, quên dần theo thời gian.

Nhưng chỉ cần bạn làm sai một điều gì đó thôi, dù chỉ là một điều nhỏ nhặt cũng sẽ biến thành một bao gạo thối bị mọi người mang ra cấu xé.

Trong khoảng thời gian này, Tô Viễn Quân dường như cũng có nghe nói đến chuyện này, ông gọi điện hỏi thăm tình hình của Tô Hành.

Tô Hành chỉ nhàn nhạt nói là không sao, bảo ông đừng lo lắng, cũng không muốn nhắc nhiều về chuyện này.

Nhưng đáy lòng không khỏi bất an.

Ngay cả những người ít lên mạng như Tô Viễn Quân còn biết chuyện này, thì việc Tôn Linh phát hiện ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Mà trên thực tế, bên phía Tôn Linh đã có Tô Mang cố tình che giấu, nên tạm thời bí mật này vẫn được bảo vệ.

Trận chung kết thế giới LOL năm nay, Trung Quốc giành được ba suất thi đấu nhưng kết quả vẫn rất bi thảm.

Sau vòng bảng, chỉ có lá cờ của FHL là còn đứng sừng sững.

Khán giả dốc hết sức cổ vũ cho FHL, đặt hết niềm tin vào chiến đội duy nhất được lọt vào vòng loại trực tiếp.

Chỉ có điều, không ai nghĩ rằng, chiến đội FHL ở những năm trước có thể lọt vô tứ kết lại gian nan dừng bước trước vòng 1 chọi 8 năm nay.

Thi đấu BO3 thua với tỉ số 2-0.

Ngồi đọc những bình luận tiêu cực dưới trang Weibo chính thức của FHL【 Vậy mà lại 2-0, đánh không được thì đừng đánh. Đưa tôi lên đánh còn ngon hơn. 】, Tiểu Bản phẫn nộ, "Mấy thằng anh hùng bàn phím này thật khó ưa, mẹ nó thử đi đánh đi rồi biết, xem có dễ xơi không."

Tôn Hòa cũng biết sơ sơ chuyện về Đỗ Nhược và Tô Mang, vỗ vỗ đầu cậu nhóc đang ngồi lướt Weibo trên ghế sô pha.

"Cậu còn ở đây bênh vực cho kẻ yếu? Sao không chạy qua đọc mấy bình luận ở dưới Weibo của đội đi, xem có thảm tới mức không nỡ nhìn không?"

Tiểu Bản "ai da" một tiếng, nhảy dựng lên, xoa xoa mái tóc, "Đánh người đi, đừng có đánh đầu! Đầu có thể không hỏng, nhưng tóc sẽ bị lộn xộn đó, anh biết không!"

Ngoài ý muốn của Tôn Hòa là Tô Hành lại nói giúp cho FHL.

"Vốn dĩ thắng thua là chuyện bình thường, công nhận là bị mấy cư dân mạng tôn thờ quá cũng không tốt lắm."

Tiểu Bản phụ họa nói: "Đúng vậy! Sao bọn họ không đi làm tuyển thủ Olympic luôn đi, không biết gì mà cứ xem thường chúng ta chơi game."

Tô Hành gật đầu.

Mặc dù cô có thể không thèm quan tâm đến những bình luận công kích cô, nhưng hiện tại, cô không thể không quan tâm đến những bình luận công kích FHL.

Môi hở răng lạnh, đây không chỉ là chuyện của riêng đội FHL, mà là định kiến của cư dân mạng đối với toàn bộ chiến đội của ngành thể thao điện tử.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Chu Lệnh Hành không khỏi nhếch miệng.

Cho dù cô biết Đỗ Nhược có dính líu đến việc lúc trước, nhưng cô vẫn sẽ nói như vậy.

Thật là ngay thẳng đến mức đáng yêu mà.

Đối với khán giả Trung Quốc, trận chung kết thế giới LOL cứ như vậy kết thúc một cách qua loa.

Những trận thi đấu tiếp theo là của nước khác, cư dân mạng cũng không quan tâm lắm.

Nhưng với những tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, mỗi một trận thi đấu đều rất đáng để xem.

Trong khoảng thời gian này, đồng hồ sinh học của Tô Hành có chút rối loạn, số lần phát bệnh cũng bắt đầu tăng.

Sau khi trận chung kết thế giới LOL kết thúc, cả người Tô Hành gầy đi một vòng khiến Chu Lệnh Hành vô cùng đau lòng.

Vì vậy, anh quyết định đưa Tô Hành về nhà ăn ngon để bồi bổ cơ thể.

Lúc đầu, Tô Hành từ chối vì cô chỉ là bệnh nhân của Chu Bá Tu, mới qua có mấy tháng mà đã biến thành bạn gái của con trai ông.

Quá ngượng ngùng.

Nhưng vẫn không chịu được những bữa ăn của Chu Lệnh Hành mỗi giờ mỗi phút đều do chính tay mẹ anh nấu, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Trước khi đến Chu gia, Tô Hành hiếm khi lộ ra vẻ mặt căng thẳng.

Cẩn thận dò hỏi, "Ba mẹ anh có ở nhà sao?"

Chu Lệnh Hành cầm tay lái, lười biếng gật đầu, "Hiện tại chắc chỉ có bọn họ thôi. Còn chị gái của anh chắc là vẫn đang tăng ca."

"Chị gái của anh? Chị ấy làm nghề gì?" Tô Hành chớp chớp mắt.

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Chu Lệnh Hành vẫn bớt thời gian nhìn cô, sau đó cười nhẹ.

"Bác sĩ tâm lý gà mờ."

Tô Hành sửng sốt, vô tình mím mím môi, "Sao lại gà mờ?"

Anh cười cười, chỉ lắc đầu.

Bởi vì Chu Lệnh Hồi đã không giải đáp kịp thời vấn đề tình cảm của anh.

Tô Hành nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Thế còn mẹ anh?"

"Bác sĩ tâm lý đã về hưu." Đến đèn xanh đèn đỏ, Chu Lệnh Hành đạp phanh.

Lại là bác sĩ tâm lý??

Cả nhà đều là bác sĩ tâm lý???

Tô Hành bĩu môi, "Vậy sao anh không trở thành bác sĩ tâm lý luôn đi?"

Ngón tay thon dài của Chu Lệnh Hành gõ nhẹ lên vô lăng, nụ cười trên môi tắt dần.

"Anh không phải là người mà ba mẹ đặt đâu con ngồi đó. Ba anh suốt ngày nói mấy vấn đề này hoài."

Không chờ Tô Hành hỏi thêm, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Chu Lệnh Hành khởi động xe, chiếc xe bắt đầu di chuyển.

"Hơn nữa," giọng nói của người đàn ông trở nên trầm hơn, "Nếu anh trở thành bác sĩ tâm lý thì sao gặp được em?"

Tô Hành đình trệ một giây, bật cười thành tiếng.

Người này, càng ngày càng buồn nôn.

Nhưng mà.... cô thích.

*

Ngay khi hai người vừa mới bước vào cửa, một giọng nữ sắc bén từ trong phòng bếp vang lên.

"A Lệnh về rồi hả? Mau tới phòng bếp giúp mẹ một xíu."

Chu Lệnh Hành bên này đang thay giày ra, lấy một đôi dép mới đặt bên cạnh cho cô, dắt cô vào phòng khách ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi đi vào phòng bếp.

Ngay khi anh vừa vào bếp, Lâm Nhẫm Cư đã vội cầm dao chạy tới, nháy mắt với anh, "Thế nào, dẫn bạn gái về nhà hả? Mẹ nghe thấy ba con đánh giá rất cao, chỉ có điều là đang trong quá trình điều trị bệnh đúng không?"

Chu Lệnh Hành né con dao làm bếp ra, bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc nói chuyện đừng có cầm dao."

"Đừng có đứng đó nói mấy chuyện này với mẹ, rốt cuộc là có dẫn về nhà không?" Ánh mắt của Lâm Nhẫm Cư sáng rực, hận không thể cởi tạp dề, lao ra ngoài ngắm dung nhan cô "bạn gái" của con trai mình.

Chu Lệnh Hành vội vàng ngăn bà lại, "Dắt về rồi, đang ngồi ở phòng khách, mẹ cứ yên tâm mà làm cơm đi," chậm rãi nói, "Đúng rồi, canh mà con nói với mẹ đã nấu xong chưa?"

"Rồi rồi, ba của con ở trên thư phòng, đi lên gọi ông ấy xuống đây đi, để con gái người ta mới đến nhà chơi lần đầu đã phải ngồi một mình cũng không nên." Lâm Nhẫm Cư nghe được đáp án mình muốn, dùng tay không cầm dao vẫy vẫy, ngụ ý đuổi anh đi.

Chu Lệnh Hành bật cười, lên lầu gọi Chu Bá Tu xuống.

Khi cả hai cùng bước xuống lầu, Tô Hành còn đang say mê chơi rắn ăn mồi trong điện thoại, nghe được tiếng động cũng không ngẩng đầu.

Đợi đến khi Chu Bá Tu đến gần cô, nhìn thấy con rắn đã lượn vài vòng trên màn hình điện thoại, ông không kìm được đưa tay ra xoa đầu cô.

"Kêu cháu đừng có sử dụng não quá nhiều, cháu cố tình không nghe phải không." Giọng điệu tràn đầy sự bất mãn, nhưng lại có thể ẩn ý nghe ra được sự quan tâm trong giọng nói ấy.

Tô Hành cúi đầu, bởi vì không tập trung nên trò chơi cũng nhanh chóng kết thúc.

Cô cất điện thoại, lúc này mới ngẩng đầu lên, "Cháu sẽ chú ý hơn."

Trông rất nghiêm túc.

Chu Lệnh Hành có chút kinh ngạc, mới có hai lần tái khám mà hai người đã quen thuộc như vậy à?

"Được rồi, làm như bác không biết cháu vậy." Chu Bá Tu phất tay, "Nói một đằng làm một nẻo."

Tô Hành sờ sờ mũi, biết sai nên cúi đầu.

Nhà bọn họ ai cũng vậy hết hả? Dường như cô nghĩ gì bọn họ cũng dễ dàng nhìn ra.

Còn tính nói tiếp thì nghe Lâm Nhẫm Cư kêu ăn cơm.

Bà nóng lòng muốn nhìn thấy dung nhan của con dâu tương lai lắm rồi.

Bên này, lúc Tô Hành chỉ vừa mới đến chỗ bức tường ngăn cách giữa phòng bếp với phòng khách, Lâm Nhẫm Cư không khỏi nhếch môi.

Ây da, cái khuôn mặt này.

Về sau, cháu đích tôn của mình có thể được đảm bảo rồi.

Sau khi điều chỉnh lại nét mặt sắp mất kiểm soát, Lâm Nhẫm Cư tiếp đón ba người rồi ngồi vào chỗ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Hành luôn cảm thấy có một ánh mắt trần trụi không ngừng nhìn chằm chằm cô, khiến cô không thoải mái cho lắm.

Lâm Nhẫm Cư càng nhìn càng hài lòng.

Đẹp gái, dáng không tồi, nghe Chu Bá Tu nói chỉ số thông minh cao thuộc hàng đỉnh.

Chỉ có điều bệnh này có hơi khó giải quyết.

Gia đình Chu Lệnh Hành có thói quen tốt là không nói trong lúc ăn, nên Tô Hành ăn uống khá thoải mái.

Sau khi ăn uống no nê, Lâm Nhẫm Cư đưa tay lên lau miệng, trước khi bắt đầu còn nở nụ cười.

"Cô gái nhỏ là thành viên trong đội của A Lệnh hả?"

Tô Hành gật đầu, lễ phép mỉm cười, "Chào dì, dì cứ gọi con là Tô Hành."

"Được được," Lâm Nhẫm Cư cười cười, cô gái nhỏ này rất lễ phép, "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"

"Mới bước sang tuổi 20 ạ."

"Không tồi không tồi, nhỏ hơn A Lệnh của chúng ta 2 tuổi. Nhà cháu đang làm công việc gì?"

"Ba cháu làm kinh doanh ạ."

"Tự mình kinh doanh là tốt! Thời gian cũng tự do! Vậy cháu...."

Hai người, một người thì nhiệt tình một người thì ôn hòa, một hỏi một đáp rất tự nhiên.

Mười phút sau, Chu Lệnh Hành thực sự không thể nhìn nổi nữa, nhàn nhạt ngắt lời bọn họ, "Được rồi mẹ, muốn biết gì thì cứ hỏi con."

Lâm Nhẫm Cư cũng không hề bực, ý cười trên mặt càng sâu, "Mẹ chỉ mới hỏi có vài câu mà con đã sốt ruột rồi. Con xem con bé còn chưa nói gì."

Chu Bá Tu cũng có chút ngồi không yên: "Bà nói không biết xấu hổ à? Làm như ai cũng quen thân như bà?"

Nói xong liền đứng dậy vỗ vỗ đầu Tô Hành, "Đi, đi ra phòng khách ngồi đi, sẵn tiện nói cho bác nghe bệnh tình của cháu gần đây có tái phát không."

Tô Hành chột dạ co rúm đầu lại, Chu Lệnh Hành cau mày đẩy tay ông ra.

Vừa rồi anh chỉ muốn nói.

Xoa cái gì mà xoa, vỗ cái gì mà vỗ, anh cũng luyến tiếc tóc cô lắm chứ bộ.

Chu Bá Tu và Lâm Nhẫm Cư cùng nhau sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Tô Hành.

Sao trước kia lại không biết con trai mình lại bênh vực người của nó dữ vậy ta???

Tô Hành có chút sợ khi thảo luận bệnh tình với Chu Bá Tu, nháy mắt ra hiệu với Chu Lệnh Hành, "Cháu giúp dì dọn dẹp, hai người tán gẫu trước đi."

Chu Lệnh Hành trực giác muốn cự tuyệt.

Khi nãy trên bàn ăn đã tra hộ khẩu liên tục rồi, ở riêng với nhau không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?

Hai mắt Lâm Nhẫm Cư sáng lên.

Không tồi, còn rất biết cách săn sóc trưởng bối. Không giống như con trai bà, mỗi lần mới nói có mấy câu đã không kiên nhẫn rồi.

Bà vội vàng đẩy con trai ra ngoài, "Đừng có đứng đây chen lấn, lên phòng khách xem TV với ba con đi."

Khó khăn lắm mới đuổi được hai ba con, Lâm Nhẫm Cư đi đến bên cạnh Tô Hành, không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới.

Trong lòng lại thở dài.

Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có điều căn bệnh kia....

Tô Hành cũng không nghĩ nhiều, bưng mâm hướng về bếp.

Cô rất hâm mộ gia đình của Chu Lệnh Hành.

Ba mẹ hòa thuận, đối xử với anh cũng tốt.

Khi cả gia đình đều là bác sĩ tâm lý, một mình anh chọn con đường khác, hiện tại nhìn mọi người đứng chung với nhau vẫn không hề thấy có gì ngăn trở.

Điều này dù sao cũng tốt đối với anh, cô nghĩ.

Trong khi cô chìm đắm trong suy nghĩ, Lâm Nhẫm Cư cúi xuống thu gom lại chén đũa còn sót.

"Hành Hành à, cháu với A Lệnh quen biết nhau bao lâu rồi?"

Tô Hành không khỏi giật mình khi bà gọi tên thân mật của cô.

"Cháu không phiền nếu dì kêu cháu như vậy chứ?" Lâm Nhẫm Cư che miệng cười cười, "Nhà của dì chỉ có hai đứa con, A Lệnh từ nhỏ đến lớn đều rất ít nói, cái gì cũng tự làm hết, nên dì và hắn không có giao tiếp nhiều lắm. Chị của hắn rất nhiệt tình, nhiều khi, bọn dì nuôi con bé không khác gì nuôi cậu bé cả."

"Cho nên hôm nay, khi dì nhìn thấy con đã cảm thấy rất tốt, giống như là một cô gái vậy."

"Không sao ạ," Tô Hành mím môi, "Chỉ là ba của cháu cũng gọi cháu là Hành Hành nên lúc nãy không kịp phản ứng."

Nói xong lại suy nghĩ một lát mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Lâm Nhẫm Cư, "Chúng cháu quen biết được nửa năm rồi ạ."

Lâm Nhẫm Cư mỗi lần hỏi Chu Lệnh Hành cái gì cũng không được, hiện tại nhìn thấy Tô Hành trả lời liền muốn bát quái.

"Vậy hai đứa quen nhau khi nào?"

Tô Hành không hề cảm thấy mấy vấn đề này không ổn, trả lời một cách tự nhiên, "Vào thời điểm huấn luyện ở Hàn Quốc ạ."

"Ai tỏ tình trước?" Hai mắt Lâm Nhẫm Cư sáng lên.

"Anh ấy ạ."

"Oa, là thằng nhóc đó? Mau nói cho dì biết là hắn tỏ tình như thế nào đi?"

"Anh ấy á...." Suy nghĩ đột nhiên trở lại buổi tối hôm ấy, Tô Hành cười khẽ, "Cháu bị lạc đường ở Hàn Quốc, anh ấy..."

Sau lưng đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Chu Lệnh Hành đang dựa tường, hai tay bắt chéo trước ngực, biểu tình như đang đi ăn trộm, nhìn kỹ mới thấy hình như trên mặt có chút đỏ.

"Còn bao lâu nữa? Huấn luyện viên vừa gọi nói muốn mở họp, kêu chúng ta mau chóng trở về."

Chậc, lời nói dối này chả thật chút nào.

Tô Hành nghĩ.

Nhưng cô cũng không vạch trần anh, rửa sạch cái chén trong tay, gật đầu với Lâm Nhẫm Cư đang không vui bên cạnh, "Vậy dì ơi, chúng cháu về trước ạ."

Lâm Nhẫm Cư liếc mắt nhìn con trai của mình, miễn cưỡng gật đầu.

Suy nghĩ một hồi lại cười với cô, "Được rồi, nhớ thường xuyên đến chơi nhe cháu."

Quên đi, dù sao sau này sau khi cưới được con dâu về nhà, bà càng có nhiều cơ hội để hỏi thăm cho rõ ràng.

Nếu có dịp được nghe thấy chuyện tỏ tình của con trai, nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng kích động.

Tô Hành đã tính toán sai.

Chu Lệnh Hành lần này không hề nói dối, trông đội xác thực là có chút việc, nhưng không đến nỗi phải mở cuộc họp lớn, chỉ là một cuộc họp động viên như thường lệ mà thôi.

Vòng chung kết thế giới LOL năm nay đã kết thúc, CQW lại giành lấy chức vô địch, tiếp đến là CQB với ngôi vị á quân.

GI đã đối đầu với hai đội này rất nhiều trong đợt tập huấn ở Hàn Quốc, và bọn họ là đội tuyển duy nhất ở Trung Quốc hiểu được hai đội này.

Suy cho cùng, xem video thi đấu là một chuyện, thao tác thực tế lại là chuyện khác.

Đối với CQW, hầu hết mọi người trong nước chỉ lý luận suông.

Về vấn đề này, Wave tràn đầy tự tin, "Nếu chúng ta đối đầu với bọn họ, tỉ lệ thắng là trên 80%."

Thẩm Giai Niên cười nhạo, "Mơ tưởng."

Wave ngậm miệng, cậu không thể trêu chọc vào huấn luyện viên, nếu đổi lại thành người khác, cậu sẽ động tay động chân với người đó.

Sau đó còn nghe thấy giọng nói của Tôn Hòa, "Ở Hàn Quốc, chúng ta có đánh bại được bọn họ sao?"

Wave trầm mặc, đội trưởng cậu cũng không thể trêu vào.

Chu Lệnh Hành cũng liếc Wave một cái, "Tỉnh tỉnh."

Hừm, đội bá cũng không thể đắc tội, Wave gục xuống.

Thẩm Giai Niên nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy động tác nhỏ của Chu Lệnh Hành và Tô Hành, mí mắt không khỏi giựt giựt.

"Giải mùa xuân cũng không còn xa, trong khoảng thời gian này bớt tranh cãi trên mạng đi. Dù sao chúng ta cũng phải cảm ơn FHL vì đã chuyển hướng sự chú ý của cư dân mạng."

Nói xong, anh nhìn Tiểu Bản đang ngồi chơi game online, "Lần này, đội hình xuất phát như thường lệ vẫn là Tô Hành, nhưng Tiểu Bản cũng không được lơ là huấn luyện, tùy cơ ứng biến tình huống khẩn cấp."

Tiểu Bản nghe thấy tên của mình, ngưng chơi điện thoại, bình tĩnh tắt trò chơi đi.

Thẩm Giai Niên lúc này mới vừa lòng gật đầu, "Năm nay, tôi hi vọng ít nhất chúng ta có thể tiến vào vòng chung kết thế giới LOL," rồi chuyển ánh mắt qua nhìn Tô Hành, "Tất nhiên, tốt nhất là giành được cúp."

Tô Hành điều chỉnh lại trạng thái, âm thầm lấy bàn tay của Chu Lệnh Hành ra.

Chu Lệnh Hành tiếc nuối độ ấm lòng bàn tay cô, bắt đầu lướt Weibo.

Năm nào cũng động viên nhau, toàn nói mấy câu quen thuộc, không có gì mới mẻ.

Nhưng anh thấy được trong mắt mọi người đều có một tia sáng le lói mờ ảo.

Cũng đúng, GI năm nay đúng là có sự khác biệt.

Nghĩ đến đó, anh nhìn cô gái của mình.

Bên môi không khỏi nở nụ cười.

Trong đội có một quả bom nguyên tử.

*

Một tháng trước khi bắt đầu mùa giải, GI đã nhận được lịch trình thi đấu.

Mọi người nhanh chóng tìm được tên của GI, trên tờ giấy viết ——

Trận đầu, GI với AIM.

Ở mùa giải trước, AIM đã giành được tấm vé vào vòng chung kết thế giới LOL, mặc dù chỉ dừng lại ở trận vòng bảng, nhưng thực lực không thể coi thường.

Mới ván đầu tiên đã gặp đội mạnh, Lão Ngư không khỏi đen mặt.

Có thể là do ngược đồ ăn liên tục trong một thời gian dài, cảm giác sảng khoái quá mạnh, nên giờ da đầu liền tê dại khi nghĩ đến việc thi đấu gian nan này.

Lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới, trận thứ hai, đối thủ là NB, á quân mùa giải trước.

Lão Ngư như kiểu sống không còn gì để luyến tiếc, "Mẹ nó, chúng ta được xếp vô cái nhóm tử thần gì vậy!!!"

Tô Hành liếc mắt nhìn Lão Ngư, nhàn nhạt gật đầu, "Ừm... đúng là."

Mọi người kinh ngạc nhìn sang, có chuyện gì vậy? Mấy lời này không giống như những gì Tô Hành sẽ nói ra.

Chỉ có Chu Lệnh Hành ngầm hiểu, bất đắc dĩ đỡ trán.

E là cô sẽ nói ra những lời cợt nhả.

Quả nhiên, Tô Hành nhàn nhạt mở miệng, "Mới vòng bảng mà đã gặp chúng ta, họ thật không may mắn."

Tất cả mọi người đều hóa đá.

Hóa ra, ý của cô là, sở dĩ nhóm này là nhóm tử thần, bởi vì gặp phải chúng ta?

Vài ngày sau, Weibo chính thức của GI đăng những bức ảnh tuyên truyền mà cả đội đã chụp từ trước.

GI Weibo Official: 【 Sau gần chín tháng cùng nhau rèn luyện, GI lại lần nữa bắt tay vào hành trình mới. Đội hình xuất phát cho Giải Mùa Xuân năm nay là: TOP - Tôn Hòa, MID - LING, JUNGLE - Sleeping (Dự bị - Tiểu Bản), ADC - Wave, SP - Lão Ngư. Kiếm đã đúc xong cũng là lúc các kỵ sĩ quay trở lại. (Hình ảnh đính kèm) 】

Sáu bức ảnh tuyên truyền với những phong cách khác nhau trông rất bắt mắt, mỗi một màu sắc thể hiện cá tính của từng người.

Tôn Hòa được bao quanh bởi ngọc lửa đỏ, Chu Lệnh Hành được bao bọc trong bóng tối xanh sẫm lạnh lẽo, Wave và Lão Ngư đang tỏa sáng trong ánh nắng vàng.

Nếu như nói bốn bức ảnh tuyên truyền của bốn người họ được coi là một màn kịch thực sự, thì bức ảnh tuyên truyền của Tiểu Bản cũng chỉ có thể được xem là một màn hài kịch.

Phông nền xanh lá cây không có bất kì hiệu ứng gì, cứ như vậy đột ngột ghép với chàng thiếu niên tóc vàng cười như tên hề, đây có thể được coi như là một thảm kịch, đại khái có thể thấy được trình độ chụp cho có lệ của thợ chụp ảnh.

Phông cảnh của Tô Hành là màu đen, trên ảnh chụp chỉ lộ ra một bên sườn mặt mờ ảo. Mái tóc đen buông xõa che khuất đi nửa khuôn mặt của cô. Mọi người chỉ có thể mơ hồ thấy đôi mắt đen trắng của cô, nổi bật trên nền đen tối, khiến người xem cảm thấy quá soái.

Bức ảnh cuối cùng là hình chụp tập thể, mọi người đứng thành một hàng, Tô Hành vóc dáng nhỏ bé nên được xếp ở giữa, nhưng vẫn chỉ lộ ra có nửa khuôn mặt.

Bởi vì lúc trước đã giành được chức vô địch giải đấu theo lời mời nên lực lượng fans của GI đã đông hơn năm ngoái rất nhiều.

Có rất nhiều cư dân mạng không hề quen thuộc với GI.

Nhưng họ đã bị sốc khi thấy giá trị nhan sắc của đội tuyển này, có thể mang ra so sánh với những tuyển thủ nước ngoài.

【 Không hề thổi phồng, giá trị nhan sắc của LING vẫn rất cao, vì nhan sắc của anh, em có thể yêu anh cả đời. 】

【 a a a a LING soái quá đi!!! OMG ai tới cứu tôi với. 】

【 ha ha ha ha mấy người không thấy ảnh tuyên truyền của Tiểu Bản quá buồn cười sao ha ha ha ha tôi không thể nhịn cười được. 】

【 Đồng ý với lầu trên, có phải Tiểu Bản đã đắc tội với thợ chụp ảnh không?? 233333】

【 Chỉ có tôi là chú ý đến hình như Sleeping là mỹ nữ sao?? 】

【Sleeping vẫn không lộ mặt à??? Nhìn cô ta mang khẩu trang trông thật chán. 】

【 Đừng cho Sleeping tham gia, sao cô ta vẫn còn mặt mũi tiếp tục ngây ngốc trong GI vậy?? 】

Những bình luận châm chọc mỉa mai Tô Hành kiên trì không được bao lâu đã bị fans của Chu Lệnh Hành chiếm đóng.

Chu Lệnh Hành rất vừa lòng với điều này, hóa ra khuôn mặt này lại có công năng thần kỳ như vậy.

Hầu hết các cư dân mạng là fans của GI đều tỏ ra rất kỳ vọng vào GI.

【 Năm nay GI thi đấu, tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ trận đấu nào!! 】

【 Trình độ năm nay của GI có thể tiến đến chung kết thế giới LOL năm nay. 】

【 Hi vọng GI ở những thời điểm mấu chốt sẽ không xảy ra chuyện gì. Trận đấu năm ngoái với FHL đã khiến tôi xem đến choáng váng đầu óc! 】

Sau khi xác nhận lịch thi đấu, bọn họ bắt đầu ngày đêm luyện tập, thậm chí còn không có thời gian đi lướt Weibo.

Sau khi nghe đánh giá về quá trình huấn luyện, bọn họ tràn đầy năng lượng.

Trong căn cứ mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng ba người Wave, Lão Ngư, và Tiểu Bản cãi nhau gay gắt.

"Cậu mẹ nó đang ở hướng nào vậy? Tôi đứng ngay sau cậu, sao cậu lại hăng hái chạy lên phía trước làm gì?"

"Đánh, đánh, đánh đi, đánh được, có thể đánh."

"Có người ở phía sau! AD đang ở phía đối diện!!"

"Quăng cho tôi cái đèn lồng! Má! Cậu đầy máu như vậy, giành giựt đèn lồng với anh làm gì??"

"Em không thể dựa vào anh được, anh nghĩ là anh xanh lắm sao?"

"Anh mẹ nó vậy mà không xanh á? Anh dùng mạng sống để đảm bảo là anh xanh!!"

"Không được tức giận, khi nào kết thúc rồi xem lại."

Một bầu không khí rực lửa.

Vào tháng một, GI cuối cùng cũng có thể nghênh đón giải đấu LPL mùa xuân mà bọn họ đã mong chờ từ lâu.