Cho Tôi Mượn Mười Năm

Chương 10: Năm thứ chín




Biên tập:.-.... -.--

Hiệu đính: Mày là bố tao

Thẩm Tư cũng rất thích Lovely, thân hình nhỏ nhắn, lông trắng xoăn như cừu. Hơn nữa còn ranh ma, lúc vui vẻ thì nằm trong lòng làm nũng, lúc mất hứng thì trợn mắt.

Trình Văn Quân và Kim Tĩnh bận rộn công việc, thỉnh thoảng sẽ nhờ Thẩm Tư giúp chăm Lovely.

Cô thích, nhưng không ngờ lại có một ngày Trình Văn Quân đột nhiên nói: "Hay là em mang Lovely về nuôi đi?".

Thẩm Tư hơi kinh ngạc: "Hả? Chị nói ạ?".

"Không phải, anh nói."

"... Chị sẽ không đồng ý chứ?"

Kim Tĩnh thích vô cùng chó con. Hàng năm đều quyên tiền cho hiệp hội chó hoang, thỉnh thoảng sẽ đi cho chúng nó ăn. Đối đãi với Lovely lại càng tốt, hoàn toàn nuôi như con của mình.

"Anh sẽ bàn bạc với chị em sau". Trình Văn Quân nhíu mày nói.

Thẩm Tư cảm thấy không ổn, nhất thời quên trả lời. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng chị gái từ đối diện truyền đến:

"Em không muốn đưa Lovely đi, anh đừng nghĩ nữa!"

"Chuyện này nói sau nhé."

Trình Văn Quân cúp máy.

...

"Tĩnh Tĩnh, em có mang theo Lovely tắm không?". Sau khi Trình Văn Quân rời giường lúc cuối tuần, nhìn thấy con chó nhỏ lẻ loi trong lồ ng, liền gọi điện thoại cho Kim Tĩnh.

"Không có, tạm thời hôm nay em có hoạt động."

"Vậy anh dẫn nó đi đây."

"Vâng! Anh dẫn nó đến cửa hàng thú cưng, buổi tối em đi đón."

Trình Văn Quân đưa Lovely đến cửa hàng thú cưng, dặn dò nhân viên cửa hàng hai câu. Sau khi đăng ký tên thì một mình về nhà, lấy một bộ phim cũ ra xem.

Buổi chiều, chuông cửa vang lên, anh nghĩ là Kim Tĩnh, chạy tới mở cửa. Sau khi mở ra một khuôn mặt chó đập vào mắt. Lovely được rửa trắng nõn, trên người còn có mùi thơm.

Trình Văn Quân thuận tay ôm vào trong ngực, xoa xoa đầu: "Như vậy đáng yêu hơn nhiều".

Kim Tĩnh đóng hết cửa phòng: "Anh đối xử với nó cũng tốt quá rồi đó, còn đóng tiền tạo hình cho nó".

Anh nhướng mày: "Con trai anh mà".

"Cũng là con trai em". Kim Tĩnh tiến tới, ôm cổ, hôn sườn mặt anh: "Nhưng mà em mãi yêu cha nó nhất".

"Mẹ con trai mãi xếp thứ nhất". Trình Văn Quân cười, vỗ vỗ Lovely trong lòng: "Con phải chịu uất ức rồi".

"Gâu gâu". Lovely phối hợp kêu hai tiếng.

"Nó ghen đó."

Kim Tĩnh gõ một cái nó cái đầu nhỏ: "Nhịn cho mẹ, không được phép hung dữ với cha".

Trình Văn Quân cáo mượn oai hùm hung dữ: "Nghe không!".

"Gâu gâu gâu". Lovely tựa như nghe hiểu đối thoại của bọn họ, bất mãn liếc mắt.

Lúc mới đầu lúc nuôi chó con, Kim Tĩnh và Trình Văn Quân đều tràn đầy vui mừng, không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng ai biết mẹ Trình đến nhà, sau khi nhìn thấy Lovely, mọi chuyện đều thay đổi.

"Hai đứa nuôi chó?". Mẹ Trình nhìn thấy bé cún, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên khó coi.

"Đúng vậy ạ". Kim Tĩnh cũng không cảm thấy có cái gì, ôm chó con vào trong ngực mình: "Văn Quân cũng rất thích nó".

Trình Văn Quân sau khi về nhà, đã nhìn thấy mẹ mình ngồi ở trên ghế sô pha, trông rất không vui.

"Mẹ, mẹ đến rồi."

"Lovely, tới đây". Trình Văn Quân cười gọi nó, ôm vào trong ngực vuốt lông: "Hôm nay tắm rửa à, người rất thơm".

"Em họ dẫn nó đi tắm rửa". Kim Tĩnh tiếp lời, nhìn dáng vẻ mẹ Trình không quá cao hứng, ra hiệu anh buông Lovely ra, vội đi tới.

Mẹ Trình bình tĩnh, kéo Trình Văn Quân vào phòng nói chuyện.

"Con đồng ý nuôi chó?"

"Đúng vậy ạ."

Mẹ Trình tức giận: "Nuôi chó thì sinh con thế nào?".

Trình Văn Quân giải thích: "Mẹ, con tìm hiểu rồi, nuôi chó và sinh con không có ảnh hưởng xấu đến nhau, chỉ cần bảo vệ tốt là được rồi".

"Mẹ thấy con bé vốn là không muốn con cái, cố ý nuôi con chó". Mẹ Trình ra lệnh: "Lập tức đưa con chó đi".

"Không được."

Anh biết Kim Tĩnh thích Lovely đến cỡ nào, khẳng định sẽ không nỡ bỏ đi, cực lực khuyên nhủ mẹ mình có thể thương lượng lại chuyện này không.

"Văn Quân, mẹ biết con thích con bé đến mức nào. Nhưng con cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ. Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Hả? Con không tự biết sao?"

"Con bé nhỏ hơn con ba tuổi, nhưng con bé cũng phải nghĩ cho con một chút chứ. Hai đứa kết hôn đã năm năm rồi, có biết họ hàng nói gì về con không?"

"Mẹ, mẹ quan tâm bọn họ nói thế nào làm gì, con và Tĩnh Tĩnh sống thế này là được rồi."

"Hai đứa sống thế được hả? Con tự hỏi mình đi, con không muốn có con à?"

Trình Văn Quân trầm mặc.

Anh muốn, Kim Tĩnh cũng biết anh muốn.

Đã trì hoãn hai năm, sự nghiệp của cô thật sự hưng thịnh. Nhưng không có ý định sinh con, vốn cũng không đề cập đến.

"Con cứ chiều con bé như vậy đi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"

Mẹ Trình đóng sập cửa rời đi, thậm chí đều chẳng muốn nhìn Kim Tĩnh một cái.

Kim Tĩnh đưa Lovely vào trong lồ ng rồi đi vào phòng: "Có phải là mẹ không thích Lovely không?".

Trình Văn Quân gật đầu: "Bà ấy muốn chúng ta đem đi".

Kim Tĩnh nghe đến lời này, cũng nhíu mày: "Anh đồng ý?".

"Chưa."

"Chó của em tuyệt đối sẽ không đem đi. Anh tự đi giải thích với mẹ anh đi". Kim Tĩnh không kìm nén được uất ức và lửa giận trong lòng, giọng điệu cũng kém đi.

Mỗi lần đến đều khó chịu ra mặt với cô, làm như cô gả cho con trai bà ấy là trèo cao không bằng. Ép sinh con, không cho nuôi chó, cái gì cũng phải nghe theo bà ấy, dựa vào đâu chứ. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Thư Thanh cũng chưa từng yêu cầu cô như vậy.

"Mẹ chỉ là muốn chúng ta nhanh sinh con thôi."

Vừa nhắc tới con cái, Kim Tĩnh càng tức giận hơn: "Bà ấy muốn anh sinh con thì anh phải ngoan ngoãn nghe lời? Anh là con trai ngoan của mẹ à?".

Trình Văn Quân bị cảm xúc của cô lây nhiễm: "Em biết chuyện anh thích em bé. Chẳng lẽ anh không nhượng bộ? Hiện tại chỉ để em đưa Lovely cho em họ nuôi thôi, cũng không phải em không được gặp. Qua mấy năm nữa chúng ta lại đón nó về".

"Kết hôn với em là anh chứ không phải mẹ anh. Dựa vào đâu mà bà ấy có thể tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của chúng ta?"

"Em không muốn sinh con là sai lầm lớn hả? Đấy là quyền lợi, không phải nghĩa vụ của em. Hơn nữa em cũng không phải Đinh Khắc*, chỉ là hiện tại em không muốn sinh con."

*Đinh Khắc: một loại thuốc trị nấm

"Đúng, chỉ là hiện tại em không muốn. Hai năm trước em cũng là nói như thế, vậy anh còn phải chờ bao nhiêu cái hai năm đây?"

Bọn họ kích động cãi lộn lấy, nợ cũ lật từng cái ra, ai cũng không chịu nhường.

Cuối cùng, Kim Tĩnh thỏa hiệp.

Trình Văn Quân đồng ý trì hoãn việc sinh con hai năm vì cô. Cô tỉnh táo suy nghĩ, cũng cảm thấy mình hẳn nên nhượng bộ một lần.

Đưa Lovely đến nhà Thẩm Tư, cô giảm lượng công việc. Mỗi ngày về nhà đúng giờ, ngoan ngoãn nấu cơm, làm việc nhà, cố gắng học làm một người vợ tốt.

Họ đều cho rằng mâu thuẫn này có thể được giải quyết.