Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 48: Chỉ yêu




“Cậu sao lại không nói lời nào?” Triệu Lộ nghiêm mặt nhìn hắn, trong lòng phỉ nhổ không chỉ có một lần, một học sinh mà một chút lễ phép cũng không có, nói chuyện với trưởng bối mà dùng loại thái độ này không nói, hiện tại dứt khoát không nói chuyện!

“Hả?” Đan Kì Diệp giật mình hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng che dấu lúc trước mình thất lễ, khụ khụ, cũng không biết thế nào lại nghĩ tới bộ dạng Tần Dĩ Mục khóc lóc thảm thương… khóc lóc thảm thương sao?

Đan Kì Diệp từ từ nhíu mày.

—- ngồi cùng bàn nếu có thể khóc nhất định cũng sẽ rất đẹp!

Dù sao ngồi cùng bàn không gì không làm được.

Mắt thấy Đan Kì Diệp lại rơi vào trong suy nghĩ của mình, Triệu Lộ chán nản, “Cậu!”

“Cậu trở về bàn bạc với Tần Dĩ Mục đi!” Nói xong, Triệu Lội dứt khoát nắm lấy túi của  mình, dứt khoát đi qua Đan Kì Diệp đi ra ngoài, khi đi ngang qua Đan Kì Diệp còn cố đụng phải một chút, nhưng ai nói lực chú ý của Đan Kì Diệp đặt ở chỗ khác, tùy ý va chạm như vậy, không đẩy ngã được Đan Kì Diệp, ngược lại còn khiến mình phải lùi lại hai bước.

Triệu Lộ nhiếu lần kinh ngạc, lần nữa tức giận.

Lúc đi cả người nghẹn đỏ mặt, tức giận giống như cá nóc.

…. Vừa vặn cũng giống với suy nghĩ của Đan Kì Diệp.

Không hiểu sao bị kêu lên, không đầu không đuôi nói nhiều chuyện như vậy, hiện tại hắn còn chưa rõ ràng mọi chuyện, người đã đi rồi, Đan Kì Diệp thật đúng là không hiểu ra sao, “mẹ, người nọ có ý gì?”

Giang Nhu nghĩ nghĩ, nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện của Đan Kì Diệp và Triệu Lộ, ừ… tin tức quan trọng gì cũng không có, ngoại trừ oán giận cô cũng là mắng cô, thế nhưng, nếu nói ra cái này,  thì sẽ bị con mình cười nhạo, vì duy trì hình tượng chói lọi của mình trong lòng con trai, cô suy nghĩ cặn kẽ, ổn thỏa nói: “nghe như là ngồi cùng bàn của con có nhược điểm gì trong tay cô ta.”

Mặt Đan Kì Diệp không hề thay đổi  nhìn Giang Nhu ý đồ lừa dối cho qua, “Con trở về đi học.”

Giang Nhu thật vất vả đến một chuyến, còn muốn chơi với Đan Kì Diệp, nhưng nghĩ lại, hiện tại con trai đã cao tam, là thời điểm phải học tập thật tốt, vì thế, cô phất phất tay, “Đừng suốt ngày quấn lấy ngồi cùng bàn của con, học tập cho tốt vào.”

Đan Kì Diệp cũng không quay đầu lại sáng khoái rời đi.

Thấy hắn không phản bác, Ngô Tú Cần hơi sửng sốt, “Hắn nghe lời như vậy sao?”

Giang Nhu khoanh hai tay, hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghe lời tôi nói sao? Sao có thể như vậy được! hắn rất nghe lời tôi! Chính là có đôi khi nghe  không đầy đủ thôi.” Nói đến cuối cùng, nữ hoàng mình tinh Giang Nhu cũng không nhịn được thở dài.

“Không nghe đầy đủ sao?” Ngô Tú Cần đối với cái này tỏ vẻ nghi hoặc, nghe là nghe, không nghe là không nghe, nghe không đầy đủ là ý gì?

“Ý tứ chính là.” Giang Nhu hơi dừng lại, bất đắc dĩ  nói: “Ví dụ như câu vừa rồi, nó có thể chỉ nghe nửa câu sau.”

Ngô Tú Cần: “???”

….

Thời gian giữa hai tiết.

Đan Kì Diệp ngồi ở vị trí của mình không đi, ngày cả Mao Tuấn Vũ lay hắn muốn đi sân thể dục chơi bóng cũng không đi, cứng rắn dùng thân thể của mình vây lấy Tần Dĩ Mục ở trong chỗ ngồi.

Thời gian giữa hai tiết có mười lăm phút, Tần Dĩ Mục cũng không gấp, hết sức chuyên chú xem sách ngoại khóa mà mình đã chuẩn bị.

Ba năm này, Đan Kì Diệp có thể nói là trơ mắt nhìn sách thuốc trong tay Tần Dĩ Mục càng ngày càng cao, đến cuối cùng, các bộ sách bằng tiếng nước ngoài cũng có, mỏng nhất cũng là năm cm, thật đúng là chỉ cần nhìn độ cao của sách cũng có phản xạ đau đầu.

Hiện tại Tần Dĩ Mục xem cũng không biết là ngôn ngữ gì, dù sao hắn chưa thấy qua.

Đan Kì Diệp vẫn ngồi thẳng tắp như vậy, cảm giác trên lưng hơi đau nhức, liền dứt khoát nắm sấp xuống, kết quả hắn mới vừa động, di động bên kia của Tần Dĩ Mục liền vang, hắn theo bản năng liếc mắt một cái, cái gì cũng không phát hiện, Tần Dĩ Mục liền cầm lấy điện thoại.

Không nói mấy chữ liền muốn đi, Đan Kì Diệp vội vàng ngồi ngay ngắn, cười hì hì hỏi: “ngồi cùng bàn?”

Tần Dĩ Mục bị Đan Kì Diệp chắn đường không có một trăm thì cũng có tám mươi, thấy thế, trực tiếp cất di động, giơ tay muốn bắt người.

Đan Kì Diệp vội vàng né tránh, “Không cho ôm!” nhưng mà, một chút lực ấy của hắn so với Tần Dĩ Mục xuất ra còn không đủ, Đan Kì Diệp giãy dụa, tốt xấu còn ngồi trên ghế, la to: “Ngồi cùng bàn— vừa rồi mẹ cậu tìm tôi cậu biết không?”

“Phu nhân.”

“Đúng, vừa rồi có một vị tự xưng là mẹ cậu tới tìm tôi!” Đan Kì Diệp nói: “Bà ấy nói trong tay bà ấy có nhược điểm của cậu.”

“Ừ.”

“…. Cậu không hoảng hốt sao?”

“không.”

“Là chuyện có liên quan tới omega lúc trước sao!” nói đi cũng phải nói lại, Đan Kì Diệp cảm thấy kí quái, nhớ rõ lúc trước lần cuối cùng nhìn thấy omega kia là ở thư viện, đụng vào bàn làm bộ té xỉu, sau đó cũng không còn gặp lại hắn nữa, thời gian qua cũng lâu như vậy, vừa rồi Triệu Lộ nhắc tới hắn còn sửng sốt nửa ngày không biết người kia là ai.

Người biến mất lâu như vậy không hiểu sao lại xuất hiện, còn thành nhược điểm?

Đan Kì Diệp thật có chút không hiểu.

“Ừ.”

Đan Kì Diệp sau khi biết chuyện này tự mình hồi hộp nửa ngày, thậm chí cũng không biết mở miệng nói với Tần Dĩ Mục về chuyện này như thế nào, kết quả thật vất vả trước khi Tần Dĩ Mục đi, nghẹn ra được chuyện này, nhưng phản ứng của người này làm cho Đan Kì Diệp cảm thấy mình vừa rồi rối rắm chuyên này thật dư hơi, “Cậu sao ngay cả một phản ứng cũng không có thế.”

Tần Dĩ Mục hơi dừng lại, nhìn Đan Kì Diệp rõ ràng đang mím khóe miệng, nói: “Tôi phải sợ.”

Đan Kì Diệp; “???”

Mặt Tần Dĩ Mục không hề thay đổi gật đầu.

Đan Kì Diệp: “….”

Một chút sợ cũng không có.

Đan Kì Diệp thở dài, ý đồ từ trên mặt Tần Dĩ Mục tìm tình tự ngoài lãnh đạm, kết quả không hề có gì, hắn nằm úp sấp lên bàn, đem phía sau trừa ra, “Được rồi, cậu không có việc gì là tốt rồi.”

“Không có việc gì.” Tần Dĩ Mục đi tới phía sau Đan Kì Diệp, hạ mắt, thấy tuyết thể phía sau gáy hắn hơi hơi hồng, giơ tay đem ngón cái để lên trên nhẹ nhàng xoa nắn, nói: “Có tôi ở đây.”

Sau gáy hơi  ngứa, Đan Kì Diệp nhịn không được rụt cổ, nhưng không hề ngăn cản ngón tay của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp nằm úp sấp trên bàn, cũng không có ý tứ phản kháng, vừa rồi tuyết thể hơi nóng lờ mờ có chút lạnh lẽo rót vào, đối với người bị vậy lâu trong ruộng cạn mà nói, chính là mưa lành, thực thoải mái.

Đan Kì Diệp nheo mắt lại, như là mèo được vuốt lông, dưới ánh mặt trời lộ ra lông của mình, vươn móng vuốt ở trong không trung cào cào, hơi thở ấm áp, không khỏi mang vài phần buồn ngủ.

Dù sao hiện tại là thời gian hết tiết, Đan Kì Diệp thừa dịp lúc này nghỉ ngơi một lúc, chờ Tần Dĩ Mục bận rộn xong trở về, hắn cảm giác đã ngủ được một giấc.

Ngày thi đấu toán học.

Đan Kì Diệp dậy thật sớm.

Không dậy sớm không được, Tần Dĩ Mục sợ hắn muốn, trực tiếp đứng ở dưới lầu chờ hắn nửa giờ.

Đối với Đan Kì Diệp ngồi cùng bàn là lớn nhất, sao có thể để cho Tần Dĩ Mục chờ lâu, còn cố ý chuẩn bị mười cái đồng hồ báo thức cho mình, còn đem độ ấm đúng giờ chuyển thành thời gian cố định tăng độ.

Nói cách khác, hắn bất tỉnh, sẽ bị tăng nhiệt độ đến nóng tỉnh.

Đan Kì Diệp chuẩn bị đẩy đủ như vậy, đương nhiên là đúng giờ xuất hiện ở trước mặt Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp ngậm một miếng bánh mì xuống dưới, trong tay mang theo một miếng cho Tần Dĩ Mục, “Mới nướng, vẫn còn nóng.”

Tần Dĩ Mục cầm lấy cũng không có ăn, Đan Kì Diệp hỏi: “Ngồi cùng bàn, cuộc thi lần này cậu thi ở đâu?”

Tần Dĩ Mục nói: “Số 1.”

“Tôi ở số 7, hai ta lại cách xa. » Đan Kì Diệp hai ba cái cắn bánh mì, « Đi thôi, đi qua trước xem đã. »

« Ừ. »

Trên đường ngồi xe hết hơn hai mươi phút, Đan Kì Diệp nhàm chán cầm di động đùa nghịch, buổi sáng hắn thức dậy sớm, di động có rất nhiều tin tức hắn cũng không có thời gian xem, giờ phút này có thời gian, liếc mắt một cái liền thấy mặt trên rõ ràng  có mấy chữ đỏ thẫm.

Lúc đang muốn mở ra xem, lại bị người cầm di động đi.

Di động đối với Đan Kì Diệp mà nói, chính là sinh mệnh thứ hai.

Người dám ở dưới mí mắt hắn lấy đi di động, ngoại trừ Tần Dĩ Mục cũng không ai dám làm như vậy.

Đan Kì Diệp ngao một tiếng, « ngồi cùng bàn cậu làm chi ? »

Ngay sau đó, đã có người đưa một quyển sách toán học tới đây.

« Ôn tập. »

« Lập tức thi rồi, tôi ôn tập có ý nghĩa gì chứ ? » vẻ mặt Đan Kì Diệp lờ mờ, thi là toán học, không giống như ngữ văn, lập tức học một hai câu, nói không chừng trong khi thi có thể dùng tới, hiện tại xem toán học, là lập tức học công thức sao ?

Có đôi khi đã biết công thức, nhưng nhập phép tính vào sai, làm theo cũng không được.

Toán học không phải môn học không chuẩn bị trước mà có thể làm được.

« Ngồi cùng bàn, đưa điện thoại cho tôi được không ? » Đan Kì Diệp tội nghiệp nhìn về phía Tần Dĩ Mục, ý đồ muốn nói lý với ngồi cùng bàn, có nhìn hay không hiệu quả không lớn, hắn có thể dùng một ít thời gian để xem di động giải trí.

« Không. »

« Cậu thật nhẫn tâm ! »

« Ừ. »

« …. »

Đan Kì Diệp tức giận trừng hắn, Tần Dĩ Mục vẫn rất bình tĩnh, còn có dư thừa tinh lực thúc giục hắn nhanh chóng đọc sách.

Đan Kì Diệp đem sách vào trong lòng hắn, trực tiếp cứng rắn nói, « Cậu kêu tôi xem, bản thân sao không tự xem ? »

Tần Dĩ Mục từ từ hạ mắt, nhìn thấy sách toán học màu trắng một lần nữa trở lại tay mình, lạnh giọng hỏi : « Cậu xem hay không xem ? »

Đan Kì Diệp bị kiềm hãm, « Tôi…. »

« hử? »

« Xem. » Đan Kì Triệt quán triệt chứng thực ‘khôn khéo và kinh sợ’, một tay cầm lấy sách toán học, tùy tiện mở ra một tờ cẩn thận nhìn, xem có vào hay không thì không biết, dù sao xem là được rồi đi !

Tần Dĩ Mục nói : « Thứ nhất,  mời cậu ăn cơm. »

« Thứ nhất ? » Đan Kì Diệp nhíu mày, cảm giác sâu sắc Tần Dĩ Mục là đang làm khó mình, « ngồi cùng bàn, cậu đang nói chuyện cười sao, lần này thứ nhất rõ ràng là cậu. »

Không phải là Đan Kì Diệp khiêm tốn, mà là tự mình nhìn ra được.

Thành tích của Tần Dĩ Mục so với hắn tốt hơn nhiều, hơn nữa còn siêng năng hơn hắn, tuy rằng thành tích của Đan Kì Diệp không tồi, nhưng lại không cố gắng như Tần Dĩ Mục.

Trong khoảng thời gian này Tần Dĩ Mục mang theo hắn học tập, hắn cũng có một ít thói quen học tập giống như Tần Dĩ Mục, nhưng thành tích vẫn không bằng Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp cười nói :  « Không muốn mời thì không mời thôi, nói gì mà thứ nhất hay không thứ nhất chứ. »

Đan Kì Diệp còn coi lời này của Tần Dĩ Mục chỉ là đang khích lệ mình, hoàn toàn không để trong lòng, lại không chú ý Tần Dĩ Mục từ từ nhíu mày.

Bọn họ tới rất sớm, lúc tới nơi tổ chức cuộc thi còn chưa có bao nhiêu người, Tần Dĩ Mục vẫn như trước đầu tiên là đem Đan Kì Diệp lên lầu, quơ quơ di động nói : « Thi xong thì tìm tôi. »

Đan Kì Diệp bất đắc dĩ thở dài, « biết rồi ! » cố ý kéo dài âm cuối, đủ để nhìn ra hắn đối với năng lực khống chế của Tần Dĩ Mục còn hơn với cha mẹ có hơi bất đắc dĩ.

Khá lắm, trước cuộc thi cũng không cho xem di động !

Ngay khi Tần Dĩ Mục xoay người đi, Đan Kì Diệp lờ mờ ý thức được, trong cả trường thi chỉ có một mình hắn, Tần Dĩ Mục đi rồi, có thể làm bạn với hắn chỉ có một cuốn sách toán học hắn căn bản không xem vào !

Làm cái gì ?

Đan Kì Diệp ôm lấy tay Tần Dĩ Mục, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt uất ức, như là tiểu hồ ly bị đoạt đồ ăn vặt, rất đáng thương cuộn mình ôm đuôi, « Ngồi cùng bàn, cậu phải đi sao ? » khổ sở đến mức hai cái tai hồ ly đỏ rực cũng cụp xuống dưới.

Vẻ mặt Tần Dĩ Mục khẽ nhúc nhích, giơ tay lấy một cái ghế đặt ở bên cạnh hắn, cong ngón tay gõ lên trang sách, « Đọc sách. »

Đan Kì Diệp hưng phấn lập tức đáp lời, « được ! »

Có Tần Dĩ Mục ở cùng, Đan Kì Diệp cảm giác sách toán học thú vị hơn nhiều.

Dựa theo suy nghĩ của Tần Dĩ Mục, mỗi một đề được nêu ra, đểu rất dễ hiểu.

Thấm thoát đã làm xong ba trang đề, người trong trường thi cũng tới gần đủ.

Đan Kì Diệp không muốn đọc sách, hơn nữa hiện tại cũng không muốn đọc sách mà bỏ lỡ thời gian, hắn vội vàng nói : « Ngồi cùng bàn, cậu nhanh trở về phòng thi đi. »

Đều là lần đầu tiên tới trường thi, nếu không tìm ra vị trí rất là phiền toái.

« Được. » trước khi Tần Dĩ Mục đi, cũng mang luôn sách toán học đi, lúc đi tới cửa, nghiêng người nói : « Cố lên. »

Một tay Đan Kì Diệp nắm lại làm động tác cố lên, « Cố lên ! ngồi cùng bàn là lớn nhất ! »

Thầy giáo giám thị đem túi đựng bài thi cho bọn họ xem, đồng thời nói : « Các bạn học đem điện thoại nộp lên, nếu như phát hiện cất dấu di động, cho dù là có sử dụng hay không, cũng sẽ bị xử lý giống như có sử dụng. »

….

« Cuộc thi dài 90 phút, không thể nộp bài thi trước, hiện tại thời gian tinh tế là đúng chín giờ sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu. »

Theo thanh âm máy móc chấm dứt, những học sinh cầm đề ở trong tay không hẹn mà cùng nhấc bút lên, nhanh chóng viết xuống tên của mình, cũng không hề ngừng lại nửa phút lưu loát bắt đầu làm bài.

Toán học là môn học rất lãng phí thời gian.

Nếu một đề nào có vấn đề, có thể cả chín mươi phút cũng không đủ để làm xong một đề.

Cho nên bọn họ phải quý trọng thời gian, để có thời gian dành cho những đề mà họ cho là khó khăn.

Cuộc thi 90 phút, nói dài không dài nói ngắn không ngắn.

Đan Kì Diệp viết xong chữ cuối cùng, vừa vặn nghe thấy tiếng chuông.

« Đã hết giờ thi, mời các bạn học sinh buông bút, người còn viết xem như là vi phạm quy định, sẽ hủy bỏ tư cách thi và thành tích của cuộc thi, mời thầy giám sát. »

Thầy giáo giám thị quét một vòng, không thấy ai tiếp tục viết, liền nói : « Mọi người đem bài thi tới đây đặt ở trên bàn rồi đi theo lối ra. »

Đan Kì Diệp kiểm tra tên của mình và số hiệu xong, xác nhận không có vấn đề gì liền đem bài thi lật lại, duỗi thắt lưng, chờ tới phiên mình mới từ từ đứng lên, thảnh thơi giống như là đang đi dạo hoa viên, không hề có cảm giác hồi hộp khi đi thi.

Ra cửa phòng thi.

Đan Kì Diệp trực tiếp chạy tới phòng thi của Tần Dĩ Mục.

Kết quả còn chưa tới bên kia, liền gặp phải Tần Dĩ Mục từ phía sau đi tới.

Trong tay bị nhét một lọ nước khoáng ướp lạnh, Đan Kì Diệp nắm ở trong tay không vội vàng uống, mà là nói chuyện với Tần Dĩ Mục : « Thi như thế nào ? »

Tần Dĩ Mục nói : « đi thôi. »

« Này, đừng lạnh lùng như thế nha. »  Đan Kì Diệp thấy Tần Dĩ Mục quay đầu bước đi, vội vàng đuổi theo, « Sao vậy, tâm tình không tốt sao ? »

« không có. »

« Tầm tình cậu chính là không tốt. » Đan Kì Diệp chậc chậc.

Tần Dĩ Mục lại trầm mặc.

Đi ra cửa, ánh mặt trời giữa trưa rất chói mắt, híp mắt là không thể nhìn thấy đường phía trước.

Đan Kì Diệp đột nhiên kéo lấy tay Tần Dĩ Mục chạy đi.

Tuy rằng tâm tình Tần Dĩ Mục không tốt, nhưng cũng không cứng rắn kéo Đan Kì Diệp lại, mà là theo sức của hắn đi về phía trước.

Cứ chạy mãi như vậy, hắn cũng không biết Đan Kì Diệp muốn đi đâu.

Cho tới khi ánh mắt trời trước mắt phai nhạt, bọn họ mới chạy vào một ngõ nhỏ.

Đan Kì Diệp đột nhiên buông tay hắn ra, tự mình chạy lên phía trước vài bước.

Trên tay trống không, Tần Dĩ Mục theo bản năng nâng tay, lại không kịp bắt lấy hắn.

Ngay sau đó, Đan Kì Diệp cách hắn vài bước thì dừng lại, xoay người lại nhìn về phía hắn.

« Ngồi cùng bàn ~ » rõ ràng là khoảng cách gần như vậy, Đan Kì Diệp lại dùng hai tay làm loa để ở trên miệng, lúc Tần Dĩ Mục nhìn qua, liền vọt qua.

Tăng tốc ở khoảng cách ngắn mang lại động lực vô tận, Đan Kì Diệp trực tiếp nhảy lên, mở hai tay hướng về phía Tần Dĩ Mục.

Tần Dĩ Mục nâng tay, nửa bước cũng không lùi, dễ dàng hóa giải động lực của Đan Kì Diệp, đem hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Chỉ dùng hai cánh tay liền vững vàng nâng hắn.

Đan Kì Diệp ôm lấy cổ hắn, cười hì hì, « tặng cậu một món quà từ trên trời rơi xuống, không cần tức giận nữa. »

« … ừ. »

Tần Dĩ Mục rất bận.

Lúc cao nhất Đan Kì Diệp đã biết chuyện này.

Tuy rằng quan hệ của hai người rất tốt, nhưng Đan Kì Diệp không hề có ý muốn nhúng tay vào việc của Tần Dĩ Mục, dù sao, bảo trì riêng tư của nhau vẫn là rất quan trọng.

Lúc Đan Kì Diệp về nhà bầu trời đã tối đen.

Giang Nhu ngồi bên cạnh hắn cầm lấy quá táo nhai, ‘rộp rộp’ giòn vang, có ít nước táo còn văng lên mặt hắn.

Nhưng mà, giờ phút này Đan Kì Diệp không hề chú ý, mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm di động một chữ cũng không nói.

« Mời click vào xem sự thật năm đó ? một giây sau xóa bài đăng, omega chịu nhục xuất ngoại nhiều năm, rốt cục vương giả trở về ? »

Giang Nhu nhìn thấy tiêu đề não tàn, kinh ngạc đến ngay cả táo trong miệng cũng quên nhai nuốt.

« cái gì đây ? bảo bối, con cũng không thể để bị loại văn học não tàn này làm ảnh  hưởng đến chỉ số thông minh. » Giang Nhu nhìn con trai mình vốn không thông minh trong lòng không khỏi đau lòng.

Đan Kì Diệp : « mẹ mẹ đang nói cái gì ? »

« Tần Dĩ Mục ? » ánh mắt Giang Nhu bén nhọn nắm giữ những chữ mẫn cảm trong đó.

Việc này có liên quan tới Tần Dĩ Mục.

Giang Nhu vỗ vỗ bả vai Đan Kì Diệp, nói : « Bảo bối mau, kéo xuống. » nuốt táo trong miệng, Giang Nhu vội vã muốn nhìn bên dưới.

Việc này nếu đổi thành người khác, Giang Nhu nhất định là không có tâm tư để xem, nhưng hiện tại không giống, đây chính là chuyện của Tần Dĩ Mục !

Đó là chuyện của đối tượng tương lai của con mình.

Giang Nhu sao có thể không để ý.

Nếu không, với đầu óc ngu ngốc của con nhà mình, sao vẫn chưa theo đuổi được người ta.

« Tần Dĩ Mục vì thanh danh của mình, không tiếc nói xấu một omega  đơn thuần nhỏ yếu đáng thương, thật sự khiến người nghe đâu lòng, người nhìn rơi lệ ! »

« Vài năm nay, thường xuyên ngăn chặn hoạt động của omega này, làm cho một omega yếu đuối chỉ có thể sinh sống tha hương ở nước ngoài, không thể nhận được giáo dục đàng hoàng, thậm chỉ ngay cả mẹ của omega cũng bị đuổi ra nước ngoài, đơn giản vì người mẹ kia muốn vì omega của mình đòi một ít tiền bồi thường ! »

« Còn có…. »

Sau đó, là liệt kê ra một đống việc xấu của Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp càng xem mày nhăn càng chặt.

Đây không phải là đang gạt người sao.

Loại lời nói nửa thật nửa giả này, đối với thanh danh của Tần Dĩ Mục có ảnh hưởng lớn bao nhiêu ?

Hơn nữa quan trọng chính là đây lại là do mẹ ruột của Tần Dĩ Mục làm.

« phu nhân Triệu Lộ là người lí lẽ rõ ràng, cô thực đau lòng cho omega kia, nhưng cô không thể dạy dỗ được Tần Dĩ Mục. đó là một alpha ngay cả chính mẹ ruột của mình cũng từ bỏ ! »

« thúi lắm ! »

‘lạch cạch !’ Đan Kì Diệp ném di động trên tay xuống đất.

Mắt thấy bên trên xuất hiện vết nứt, mặt Đan Kì Diệp u ám.

Giang Nhu cũng ý thức được, đây cũng không phải là chuyện có thể mang ra đùa giỡn, mà là bịa đặt từ trong lòng, Triệu Lộ có thể nói ra lời nói này, cô rất tin tưởng.

Tuy rằng không biết vì sao Triệu Lộ muốn dồn con mình và chỗ chết, nhưng có thể biết được là, cô ta và Tần Dĩ Mục có quan hệ không tốt, rất là không tốt, thậm chí có thể nói là giảm xuống âm độ.

Di động của Đan Kì Diệp đã hỏng, Giang Nhu trực tiếp từ trong ngăn kéo lấy ra một cái di động đã dùng cho hắn, sau đó lại mở ra di động của mình, vốn định tìm người hỏi một chút là có chuyện gì, kết quả liền thấy một tin tức được đẩy lên.

« …. Bảo bối, ngày hôm qua Tần Dĩ Mục bị hiệp hội bảo vệ omega mang đi con biết không ? »

« Khi nào ạ ? »

« Lúc buổi sáng chín giờ hôm qua. »

« Cái gì ? » Đan Kì Diệp đột nhiên mở to hai mắt, vậy không phải là thời điểm bắt đầu thi toán học sao ?

Muộn nửa giờ cũng không thể vào trường thi, trực tiếp bị hiệp hội bảo vệ omega mang đi, vậy không phải nói trắng ra là không có cách nào tham gia cuộc thi toán học sao ?

Nghĩ lại xem, lúc trước còn ầm ĩ  như vậy, chính là bởi vì chuyện thi đấu toán học, kết quả lần này trực tiếp đem Tần Dĩ Mục đi khỏi trường thi.

Vậy…..

Bọn họ làm như vậy là không muốn Tần Dĩ Mục được cử đi học sao ?

Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn nói : « Con muốn đi tìm ngồi cùng bàn của con. »

« Đi tìm đi. »Giang Nhu cười nói : « Chuyện nơi này giao cho mẹ, đùa bỡn dư luận, mẹ là tổ tông của bọn họ. »

« Tìm được anh trai Tần của con, nên thể hiện sự dễ thương của con với hắn một chút. »

Trong lòng Đan Kì Diệp cũng bị mẹ ảnh hưởng, hơi thả lỏng một chút, « Cảm ơn mẹ. »

« mau đi đi. »

« Được. »

Bảy giờ tối.

Ngoài tiệm tiện lợi, Đan Kì Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời đang hạ xuống từng hạt mưa mà thở dài, nếu mà không ngừng, hắn thật sự muốn chạy mưa.

Nhìn đồ trong tay, lại nhìn thời gian, trong lòng Đan Kì Diệp yên lặng đếm thời gian.

Không được, vẫn là không kịp.

Tìm thật lâu  mới tìm được thứ này, nhất định phải công bố trước khi thành tích được đưa ra mới có ý nghĩa.

Cái ô cuối cùng trong tiệm tiện lợi lúc một giờ trước đã được bán đi.

Đan Kì Diệp dứt khoát đem giấy khen nhét vào trong quần áo, áo sơ mi hơi mỏng không đủ bảo vệ giấy khen dưới trời mưa, hắn phải dùng một cái túi plastic bao lại, sau đó ôm vào trong ngực trực tiếp vọt vào trong mưa.

Nhưng mà….

Hắn không tìm thấy Tần Dĩ Mục.

Đứng ở trước cửa nhà Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp lần thứ ba ấn vang chuông cửa, vẫn như trước không có ai mở cửa, hắn ý thức được không thấy Tần Dĩ Mục.

Trên đỉnh đầu mưa ‘ào ào’ đổ xuống, rơi ở dưới chân tạo thành từng vũng nước nhỏ.

Đột nhiên có một tia chớp xẹt qua.

Một nửa ánh sáng chiếu lên non nửa khuôn mặt, trong lúc điện quang tóe lửa, một nơi có thể tìm thấy Tần Dĩ Mục hiện lên trong đầu.

Đan Kì Diệp quay đầu bỏ chạy.

Nhất định, nhất định là ở chỗ đó !