Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 45: Chương 45





Việc tu hành giống như leo núi vậy, càng trèo lên cao thì càng gian nan.

Tu sĩ ở dưới chân núi đông đảo, ai cũng chờ sẽ trèo lên được sườn núi tên kỳ Linh Cảnh này, nhưng mười người thì chỉ có một người thành công.


Nếu ngươi muốn tiến thêm một bước, kể cả ngươi có là Vân Lang tái thế cũng không thể tránh khỏi mấy chục, thậm chí là mấy trăm năm tu luyện.Lúc mọi người nhắc tới Lục Phỉ Chi, tuy có vài câu hâm mộ ghen tỵ nhưng phần nhiều vẫn là khen ngợi y.Tạ Miên nghe mà thấy mới mẻ.Hắn đã quen biết Lục Phỉ Chi từ thời niên thiếu, có thể nói trong mười lăm năm tới đây thì có đến hơn nửa thời gian là hai người bên nhau.Tất nhiên hắn biết Lục Phỉ Chi rất xuất sắc, nhưng thật sự hắn chưa bao giờ đứng trong một nhóm người chẳng liên quan tới hai người mà nghe bọn họ bình luận về Lục Phỉ Chi như thế này.Có nhiều chuyện hắn đã trải qua cùng Lục Phỉ Chi, nhưng nghe từ miệng người khác nói ra lại có thêm mấy phần mới lạ.Trừ Lục Phỉ Chi, cái tên mà Tạ Miên nghe thấy nhiều nhất là Chung Hằng và Vân Già Nguyệt.Chung Hằng thế nào thì không cần nhiều lần, từ lúc hắn mười lăm tuổi được nhận thương Ẩm Tuyết đã nghe lời đồn về người này.

Lời đồn thật giả khó phân, thanh danh của hắn còn vang dội hơn Lục Phỉ Chi ba phần.Còn Vân Già Nguyệt là người Mạc phu tử đã từng nhắc nhở Tạ Miên.

Người của Vân gia sẽ tới, nhưng Tạ Miên không thể ngờ người tới lại là nàng.Trước đây Vân gia đã từng có những năm tháng huy hoàng, nhưng mấy thế hệ sau này không có ai quá mức xuất chúng, tất nhiên thực lực sẽ suy yếu dần, tác phong cũng càng ngày càng khiêm tốn.Ai mà ngờ được Vân Già Nguyệt lại xuất hiện ngang trời, hơn nữa còn là một người cực kỳ xuất sắc.

Nàng khác với những hoàng tử công chúa bình thường, bản thân nàng nắm giữ một nhánh quân, năm nào cũng bôn ba bên ngoài trừ ma vệ đạo, danh vọng trong dân gian cực kỳ cao.


Từng có người nói, có thể nàng sẽ trở thành Thái nữ đầu tiên của Vân Triều.Rõ ràng hai bên tình cờ gặp mặt trên đường, Vân Già Nguyệt cũng thể hiện ra vẻ hiền lành hiểu lễ nghi, nhưng không biết có phải do ấn tượng ban đầu của Tạ Miên về lời dặn của Mạc phu tử hay không mà hắn cứ thấy vị công chúa điện hạ này khiến người khác cảm thấy không thoải mái.Lúc này người trên lôi đài càng ngày càng ít đi, Lục Phỉ Chi nhất thời có sơ hở nên bị mấy người liên thủ vây công.Chợt y kéo cung, lấy linh khí làm tên, đồng thời bắn ra mấy chục mũi tên dẫn theo sức mạnh dữ dội bức lui những người kia.

Có người đánh lén từ phía sau, y không cần quay đầu đã trở tay đánh người nọ rớt khỏi lôi đài.Tình huống vừa rồi thật sự quá mạo hiểm, thanh niên áo đỏ lại không tỏ vẻ sợ hãi gì, thậm chí y còn hờ hững nhìn về phía Tạ Miên mà cong môi.Tạ Miên ngay lập tức nghe thấy mấy nữ tu bên cạnh nhỏ giọng kinh hô: "....”Lục Phỉ Chi đây là đang xòe đuôi khoe đấy à?Tâm trạng Tạ Miên chợt nhẹ nhàng, hắn nghĩ thầm: Thôi kệ, nàng có làm sao cũng chẳng liên quan gì tới hai người bọn ta.Nháy mắt một tháng đã trôi qua, ngày mà bí cảnh Trích Tinh mở ra đã tới.Trận đấu cuối cùng trên lôi đài, vận may của Lục Phỉ Chi không tốt cũng không xấu nên vừa vặn đối mặt với một vị kiếm tu thực lực hùng hậu.

Sau một trận chiến ác liệt, cuối cùng y vẫn hữu kinh vô hiểm(*) vượt qua.(*)Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm Lần này vận may của Học Cung Thành Triều Phượng cũng không quá tốt.


Vốn dĩ thực lực của mọi người không tệ lắm, nhưng sau khi liên tiếp đối mặt với đội của Chung Hằng thì bị đào thải một lần mất bốn người, chỉ còn mỗi hai người là Lục Phỉ Chi và Đường Dật Nhiên lấy được tư cách bước vào bí cảnh Trích Tinh.Sau giờ ngọ, Tạ Miên đọc sách ở hành lang.Đột nhiên cửa viện bị gõ.Đúng là kỳ lạ.

Từ lúc Lục Phỉ Chi vào bí cảnh, những người muốn tới giao thiệp cũng bốc hơi, mà bọn Sầm Vũ sẽ không tới đây vào giờ này.Tạ Miên ra mở cửa.Ngoài cửa có một con khổng tước lòe loẹt đang đứng.Hóa ra là Tống đạo hữu." Tạ Miên thầm thấy lạ: "Phỉ Chi bây giờ không có nhà.”Đương nhiên Tống Vi Thanh biết Lục Phỉ Chi không ở đây, hắn phe phẩy cây quạt cười nói: "Ta tới tìm Tạ đạo hữu.”.