Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 36: Chương 36





Chắc là định tấn công hắn ấy mà, chỉ tiếc ngọn lửa kia nhỏ quá, còn chưa kịp đến được chỗ Tạ Miên đã tắt mất.

Chim nhỏ phun lửa xong, Tạ Miên chỉ thấy một lọn tóc của mình hơi cong lại.Chỉ là một ngọn lửa bé xíu thôi mà chim nhỏ kia đã nằm bẹp thành một cái bánh, thở d0'c như thể mệt sắp chết.Tạ Miên cũng sợ.

Theo như thường thức của hắn, tất nhiên chim không thể phun lửa.

Rốt cuộc hắn đã ý thức được có lẽ hắn đã tới một thế giới hoàn toàn khác.Nếu chim có thể phun lửa, hơn nữa còn hiểu hắn nói gì, vậy thì Tạ Miên sẽ không thể ăn được.


Hắn đi loanh quanh khu vực gần đó, dự định trả con chim lại, nhưng có điều hắn không phát hiện ra tổ chim nào.

Xem ra con vật nhỏ này cũng chưa có năng lực tự lập, Tạ Miên đành nhét nó vào trong lồ|\|g ngực mang đi.

Bây giờ Tạ Miên biến thành không chỉ lo thức ăn cho mình mà còn phải lo cho nó.Con chim này còn kén chọn, không ăn sâu mà muốn ăn giống hắn.Nhưng dẫn theo nó đi cùng cũng không phải là không có chỗ nào tốt.

Tuy Tạ Miên không thể ăn thịt nó, nhưng mà tốt xấu gì nó cũng hỗ trợ hắn phun lửa.Mỗi lần muốn nó phun lửa, Tạ Miên đều phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chim nhỏ phun lửa xong còn kiêu ngạo muốn chết, vênh mặt hất hàm, kén cá chọn canh với tay nghề của Tạ Miên.

Nhưng Tạ Miên nghĩ về cái bụng nhỏ lông xù xù sờ thích ơi là thích, mỗi lần chọc nhẹ vào đuôi nó, chim nhỏ đều biểu diễn một màn xù lông tại hiện trường cũng rất thú vị...Tạ Miên hơi tiếc nuối: "Đáng tiếc sau khi cánh của nó khỏi rồi thì đột nhiên mất tích, hy vọng là nó tự bay đi an toàn.”Lúc đó hắn đi tìm một thời gian dài cũng không tìm nổi.Chờ tới lúc hắn tới được nơi có con người sinh sống mới biết thế giới này có sự tồn tại của Yêu tộc.

Hắn mới nghĩ tới có phải con chim sẻ kia là một đứa trẻ của Yêu tộc chưa hóa hình hay không.May mà lúc ấy hắn không ăn thịt nó."Thật ra thì loài chim chưa mở linh trí mà biết phun lửa cũng khá nhiều.


Khụ, dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa." Lục Phỉ Chi cố gắng khiến bản thân bảo trì được vẻ tự nhiên: "Chúng ta nói chuyện khác đi.”"Nói chuyện khác." Tạ Miên tựa vào lồ|\|g ngực Lục Phỉ Chi.Từ trước tới nay Tạ Miên luôn tự cho bản thân là huynh trưởng, nằm tựa vào ngực Lục Phỉ Chi như thế này chẳng khác nào một đứa trẻ, ai mà nhìn thấy chắc hắn sẽ mất mặt lắm.

Cũng may trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ.

Sự ấm áp và bóng tối khiến hắn thả lỏng, vô thức nhẹ giọng hỏi: "Phỉ Chi, gần đây ngươi làm sao vậy? Hình như hơi là lạ.”Nếu không phải tẩu hỏa nhập ma, vậy chắc là không đến mức không hỏi được lý do tại sao đâu nhỉ?Lục Phỉ Chi: "...”Hiện giờ y thấy đề tài này còn chẳng hay bằng cái đề tài trước đó.

Y quyết định sẽ tự tìm đề tài nói chuyện! Nhưng giờ phút này, Lục Phỉ Chi nghĩ mãi cũng chỉ nhớ tới những quyển sách mà hôm nay Đường Dật Nhiên đưa.Đường Dật Nhiên đi khỏi, Lục Phỉ Chi lật sách xem một lúc, hắn phát hiện đó không phải là sách nói về tình hữu nghị mà là chuyện trăng gió.Cái gì vậy! Lúc này Lục Phỉ Chi mới nhận ra ý giữ gìn tình cảm mà Đường Dật Nhiên nói là tình cảm giữa đạo lữ với nhau chứ chẳng phải tình cảm bạn bè gì hết!Lục Phỉ Chi không có hứng với mấy chuyện đó, y cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên y hiểu dù là đạo lữ tu hành hay vợ chồng ở trần gian, kể cả mấy đôi cầm thú cũng không khác nhau mấy trên phương diện này.

Tất cả đều thuận theo ý trời, sinh sản đời sau.Vốn dĩ y nên khép sách lại, nhưng vì một lý do nào đó mà chính y cũng không hiểu, y vẫn tiếp tục mở sách ra xem.Tuy là, tuy là y không nghĩ tới chuyện làm đạo lữ với A Miên, nhưng mà thêm tí kiến thức cũng không sao đâu nhỉ...Sau đó cánh cửa thế giới mới đã được mở ra!Lục Phỉ Chi chỉ biết đạo lữ sẽ ngủ chung, làm những chuyện thân mật hơn người khác nhưng y chưa bao giờ biết hóa ra lại làm như vậy! Hóa ra có rất nhiều thứ kỳ quái đa dạng!Điều khiến cho y khiêp sợ hơn là trên sách viết, hóa ra loại chuyện kia làm một lần sẽ kéo dài ba ngày!Khó trách mấy cặp đạo lữ suốt ngày quấn lấy nhau, không thích bị người khác quấy rầy.


Cha mẹ y cũng không khác mấy, suốt ngày vứt y ra ngoài nuôi thả.Cái này không phải quá lãng phí thời gian sao?!Trong bóng tối, Lục Phỉ Chi vừa lo lắng vừa căng thẳng, ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại đi hỏi Tạ Miên: "Đường Dật Nhiên nói với ta là, là làm chuyện đó với đạo lữ chính là nghĩa vụ của nam tử trong quan hệ đạo lữ, thật vậy chăng?”Tạ Miên còn đang nghĩ Lục Phỉ Chi chẳng khác gì với mười lăm năm trước, bây giờ đột nhiên bị y hỏi một câu, suýt nữa hắn đã cắt đứt cả đầu lưỡi của mình, dòng suy nghĩ của Tạ Miên hoàn toàn chạy trật đường ray.Chẳng lẽ chuyện Lục Phỉ Chi trốn tránh hắn gần đây, hơn nữa còn không muốn tiếp xúc với hắn là bởi vì tuổi dậy thì tới muộn của y sao?!Trẻ nhỏ dậy thì đúng là tương đối dễ bị trật đường ray, hay đối nghịch và mâu thuẫn với người lớn!Phải bình tĩnh lại.

Bé trai tới tuổi này bàn tán về chuyện kia với huynh trưởng cũng không có gì kỳ lạ.

Thậm chí với tuổi tác của Lục Phỉ Chi, hiện tại y mới bắt đầu tò mò là đã hơi muộn.Hắn tuyệt đối không được biểu hiện ra vẻ hốt hoảng, như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt với Lục Phỉ Chi.Tạ Miên nỗ lực áp chế sóng to gió lớn trong lòng mình, hắn cố gắng tỏ vẻ không có gì, như thể đề tài này chẳng khác gì Lục Phỉ Chi hỏi hắn về bài tập: "Ờm, nói là nghĩa vụ có vẻ nặng nề quá, nhưng đúng là phải làm chuyện đó.”Lục Phỉ Chi hơi rối, y lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy nếu chuyện đó là nghĩa vụ thì một tháng nên làm mấy lần?”Tạ Miên cũng đâu có biết, hắn đã làm với ai bao giờ đâu!Nhưng theo lẽ thường mà suy đoán, Tạ Miên hơi chần chờ đáp lại: "Chắc là năm lần nhỉ?”Lục Phỉ Chi lập tức bị bản thân làm cho sặc nước bọt: "Năm, năm lần?! “Một lần ba ngày! Mỗi tháng năm lần! Vậy là một tháng đã tốn mất nửa tháng để đi làm chuyện đó rồi hả!Khó trách không có cặp đạo lữ nào phi thăng!Chờ chờ chờ chờ chờ đã! Cái này tuyệt đối không được!Tuy rằng bây giờ A Miên không luyện đao được, hắn đúng là có nhiều thời gian thật, nhưng mà đợi đến lúc rèn được thanh đao tốt, kinh mạch của A Miên mà được giải quyết thì bọn họ phải tiếp tục tu hành!Trong lòng Lục Phỉ Chi hoảng loạn, y nghĩ: Nếu A Miên mà tỏ tình thì y phải lập tức từ chối!Chuyện đạo lữ gì đó, chờ mọi người tu hành tới một cảnh giới nhất định rồi nói cũng không muộn mà!.