Bởi vậy, suy luận của Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn về phương thức đột nhập vào nhà của hung thủ đã được chứng thực: có khả năng vào khoảng 2 giờ rưỡi sáng, hung thủ bám theo nạn nhân vào nhà, dùng thuốc mê không chế nạn nhân.
Hắn ở lại hiện trường ít nhất khoảng 2 tiếng đồng hồ.
Hứa Mộng Sơn lập tức sắp xếp tập trung kiểm tra camera khu lân cận vào khoảng 2 giờ rưỡi và 4 giờ rưỡi đến 6 giờ sáng.
Chỉ có điều, vị trí của tòa nhà khuất nẻo, khá cũ, số lượng camera ít, còn có rất nhiều ngõ nhỏ và góc chết không quay tới được. Tính đến giờ vẫn chưa có phát hiện nào mới.
Đồng nghiệp tại bộ phận giám nghiệm cũng báo rằng ngoài vân tay, DNA của Lạc Đình và bạn cùng phòng, đều không phát hiện manh mối, dấu chân, vân tay, dấu máu hay tóc của kẻ thứ ba ở hiện trường. Điều này có nghĩa là, hung thủ gần như đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ như găng tay, bọc giày, thậm chí là mũ trước khi vào nhà. Chứng tỏ đây không phải là hành vi phạm tội mang tính bộc phát.
Còn dấu máu trên lưng ghế trong phòng ngủ Lạc Đình được chứng thực là của cô ấy.
———
Sở dĩ đội cảnh sát của khu trực thuộc báo cáo vụ án này lên Chi cục Lộc Sơn là vì mười ngày trước, cũng có một cô gái của một tiểu khu khác trong khu vực này bị sát hại.
Nạn nhân tên Bành Đan, 23 tuổi, cũng là người tỉnh này, là một thầy mát-xa trong trung tâm. Cô ấy sống một mình trong một căn nhà nhỏ, sáng sớm 10 ngày trước, bố mẹ đến thăm thì phát hiện con gái đã chết trong nhà.
Bành Đan cũng là một cô gái độc thân cần cù chăm chỉ, thật thà, chưa từng gây thù chuốc oán với ai.
Thời gian tử vong cũng là vào ban đêm của một ngày trước đó. Tình trạng thi thể giống hệt Lạc Đình. Hơn nữa, qua khám nghiệm cho thấy trong cơ thể của hai nạn nhân đều có thuốc gây mê.
Cảnh sát có đầy đủ lý do cho rằng hung thủ là cùng một người, đồng thời tiến hành điều tra cùng lúc hai vụ án.
Đinh Hùng Vĩ quyết định để Vưu Minh Hứa dẫn đầu, Hứa Mộng Sơn trợ giúp dẫn tổ phụ trách vụ án liên hoàn này.
———
Buổi tối, Vưu Minh Hứa về đến biệt thự đã là hơn 1 giờ đêm.
Nóng vội cũng không giải quyết được việc, bất cứ ai cũng ý thức được mức độ khó khăn của án mạng này, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu trường kỳ, biết không thể dốc cạn sức lực bản thân trong chớp mắt. Vậy nên ai về nhà nấy ngủ bù, sáng ngày mai lại tiếp tục dốc toàn lực điều tra.
Ngày hôm qua khi Vưu Minh Hứa chuyển đến, Quán Quân đã cài vân tay cho cô, còn cười hi hi nói: “Hiện giờ quyền hạn của cô và thầy Ân ngang nhau, mọi ngóc ngách bí mật trong nhà… cô đều có thể khám phá.”
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, tôi khám phá cái con khỉ ấy!
Có điều lúc này lại khá tiện lợi, chỉ cần nhập vân tay, không cần làm phiền đến người khác là cổng lớn đã tự động mở ra rồi lại tự động khép vào sau lưng cô.
Vườn tĩnh lặng, từ xa cô đã nhìn thấy phòng ngủ chính vẫn sáng ánh đèn. Con người này thật là! Vừa mới ra viện vài ngày còn không chịu đi nghỉ sớm. Tuy là nghĩ vậy nhưng lòng cô vẫn vô cùng ấm áp.
Cô bước vào phòng khách, không bật đèn, vừa nhìn liền thấy Tiểu Yến đang ngồi trên chiếc bàn làm việc thường ngày của Trần Phong, máy tính vọng ra tiếng đánh nhau chát chúa, cậu ấy vẫn còn thức chơi game. Tiểu Yến rất tập trung, Vưu Minh Hứa đã đi đến trước mặt mà còn không phát hiện ra.
Vưu Minh Hứa cười, cũng không định làm phiền cậu bé lớn xác này, quay đầu nhìn ra, nhíu mày.
Có hai người đang chễm trệ trên sofa, không phải Đồ Nha và Quán Quân thì còn là ai?
Sao lại ngủ ở đây?
Quán Quân còn đỡ, trên người đắp chiếc chăn mỏng, bình thường bất kham như thế nhưng lúc ngủ lại cuộn tròn thành một cục bé tẹo teo, mặt vùi sâu trong sofa. Trái lại, dáng ngủ của Đồ Nha tồi tệ hơn nhiều, một chân gác trên lưng ghế, chân khác thì thõng xuống sàn, hai tay dang rộng, chiếc chăn mỏng dính đắp ngang eo như sắp rớt đến nơi, tiếng ngáy rung trời rung đất. Vưu Minh Hứa bước đến đắp lại chăn cho anh ấy rồi mới lên lầu.
Cửa phòng Trần Phong đóng chặt, có lẽ là đã ngủ. Tên này trước nay luôn quy củ hơn những người khác, thậm chí còn rất chú trọng dưỡng sinh. Nếu không chỉ sợ biệt thự này đã loạn cào cào từ lâu rồi.
Vưu Minh Hứa mở cửa phòng ngủ chính thì thấy Ân Phùng đang ngồi tựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách.
Thực ra cảm giác này rất kỳ lạ, bất kể Vưu Minh Hứa hôm nay bận rộn nhường nào, nhưng hiện giờ về đến nhà anh, nhìn thấy nét tuấn tú như ngọc, yên tĩnh ngồi tại đó của người đàn ông này, lòng cô liền vô cùng bình tĩnh.
Vậy nên Vưu Minh Hứa nghĩ, các cụ nói thành gia rồi lập nghiệp, thép cứng trải qua tôi luyện rồi cũng thành mềm không phải không có đạo lý.
Ân Phùng đâu hay biết anh lại vừa phải làm “cô vợ nhỏ” trong lòng Vưu Minh Hứa, ngẩng đầu hỏi: “Thế nào rồi?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Rất phiền phức.” Cô cởi áo khoác ngoài, vứt túi xách xuống giường.
Ân Phùng nói: “Qua đây.”
Vưu Minh Hứa đi đến ngồi xuống cạnh giường, được anh ôm vào lòng. Anh không lên tiếng, cánh tay ôm cô rất chặt, ánh mắt như đọng gió tuyết quan sát cô khắp một lượt từ đầu xuống chân. Vưu Minh Hứa lập tức nhớ lại đêm qua, tuy thời gian làm không lâu nhưng cảnh tượng kịch liệt đó vẫn khiến người ta ngại ngùng đỏ mặt.
Anh như nhìn thấu, cúi đầu cười rồi lại trầm giọng dỗ dành mấy câu gì đó, Vưu Minh Hứa liền hôn mặt anh, chưa hôn xong anh đã chuyển khách thành chủ, hôn cô ngông cuồng.
Rất lâu sau cô mới đẩy anh ra, nói: “Được rồi, người em bẩn lắm, đi tắm đây.” Nghe vậy, anh tạm thời buông tay. Nhưng nhớ đến tối qua, hai người đều có chút lâng lâng nhộn nhạo.
Không lâu sau, Vưu Minh Hứa tắm xong, thay quần áo, ra khỏi phòng tắm thì thấy đèn bàn đã được bật mức sáng nhất, anh khoanh chân ngồi trên giường đọc tài liệu vụ án mà cô mang về. Cô cầm khăn bông lau đầu, ngồi xuống cạnh anh. Ân Phùng kéo cô vào lòng, một tay ôm eo cô, tay khác cầm tài liệu.
Thực ra Vưu Minh Hứa rất thích cảm giác này. Vưu Anh Tuấn ngày trước tuy rất quấn quýt bên cô nhưng nhiều nhất cũng chỉ ôm lấy cô từ phía sau, nói chung là luôn thiếu chút cảm giác. Còn Ân Phùng của hiện tại, mỗi một hành động đều toát lên sự chín chắn, thành thục và cả dục vọng chiếm hữu sỗ sàng.
Thấy anh nhíu mày khi xem ảnh hiện trường, Vưu Minh Hứa biết anh đang suy nghĩ điều gì đó bèn thò tay lấy ảnh vụ án của 19 năm trước trong túi ra đặt chung một chỗ. Thế nên tình trạng thi thể giống hệt nhau trong bức ảnh mới cứng của ngày hôm nay và bức ảnh ố vàng của 19 năm trước đều hiện ra trước mặt.
Sau khi vụ án của Tập đoàn Khải Dương kết thúc, Ân Phùng luôn dưỡng thương, Cảnh Bình cũng về Vân Nam, tổ bốn người coi như giải tán. Những ngày này Vưu Minh Hứa cũng luôn bận rộn một mình nhưng hôm nay trước khi về, Đinh Hùng Vĩ đã nói, vụ án này khá đặc biệt, có thể tham khảo ý kiến của Ân Phùng. Thế nên Vưu Minh Hứa mới cầm một tập tài liệu photo về cho anh xem.
“Anh thấy có khả năng là cùng một người gây án không?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Ân Phùng đáp: “Hiện giờ vẫn chưa thể phán đoán.”
Vưu Minh Hứa nói tiếp: “Trước khi về em đã hỏi Lão Đinh, ông rất nói chắc nịch: Không thể là cũng một người. Hung thủ của mười chín năm trước chắc chắn là Hứa Bá Bình, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể có sai sót, cũng không thể lật lại vụ án.”