Chờ Tôi Có Tội

Quyển 5 - Chương 277: Ngọt ngào (1)




Ngày hôm sau, Vưu Minh Hứa thức dậy khá sớm. Dù sao Ân Phùng cũng vừa ra viện, có lòng như không có sức. Đêm qua chưa đến 12 giờ hai người đã ngủ rồi.

Rèm cửa buông xuống, chỉ có một tia sáng len lỏi vào phòng, cô quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn đang say giấc. Nói cho cùng anh vẫn là người tốn sức hơn.

Ân Phùng trong giấc ngủ vừa không còn nét cố chấp của đêm qua, cũng không còn vẻ lạnh lùng của ngày thường. Gương mặt anh yên bình, trong anh tuấn thấm thêm chút ngờ nghệch khó tả. Tất nhiên điều này có khả năng chỉ là cái nhìn của Vưu Minh Hứa mà thôi.

Cô xuống giường, nhặt quần áo vứt bừa trên sàn, tắm xong ra ngoài thì phát hiện rèm cửa sổ đã được kéo lên một nửa, Ân Phùng đã tỉnh giấc, mặc áo thun tựa vào đầu giường, gác hai tay sau đầu nhìn ngắm cô.

Toàn thân Vưu Minh Hứa như tỏa ra nét nhàn nhã sau khi được thỏa mãn, cô cảm thấy Ân Phùng cũng vậy, bèn đi thẳng đến cửa sổ kéo hết rèm lên, mở cửa, hít thở không khí trong lành: “Còn không dậy?”

Ân Phùng nhìn cô không rời mắt, không biết anh đang nghĩ gì mà lại “hừ” nhẹ một tiếng, bước vào phòng tắm.

Không lâu sau, anh mặc xong quần áo rồi ra ngoài, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn cổ cô.

Vưu Minh Hứa bỗng phát hiện, thực ra cảm giác này rất tốt đẹp, chỉ có hai người, rất yên tĩnh, không làm gì khác mà vẫn có cảm giác như đang chìm đắm.

Có điều một lúc sau, tiếng bụng sôi ùng ục đã phá vỡ sự quấn quýt tĩnh lặng của cả hai.

Vưu Minh Hứa sờ bụng, nói: “Đói quá.”

Ân Phùng phì cười, dắt tay cô ra khỏi phòng.

Hóa ra bên ngoài đã rực rỡ ánh mặt trời, cả ngôi biệt thự bừng sáng song rất yên tĩnh, không biết những người khác đã đi đâu cả rồi. Ân Phùng vô cùng hài lòng với cảnh này.

Hai người đi vào nhà ăn ở tầng dưới, Ân Phùng để Vưu Minh Hứa ngồi trước còn anh vào nhà bếp, chẳng bao lâu sau đã bưng ra chút đồ ăn gồm háo hải sản, thịt bò và bánh bao nhân cua… Tất cả đều nóng hổi. Hiển nhiên là có người đã giúp họ chuẩn bị từ trước.

“Cũng biết anh cần bổ sung dinh dưỡng đấy.” Ân Phùng nói.

Vưu Minh Hứa liếc xéo anh.

Cô vẫn ăn nhanh hơn anh như thường lệ, chẳng mấy đã buông đũa, ngẩng đầu nhìn anh. Ân Phùng mặc chiếc áo len nhạt màu, quần dài đen, chân xỏ dép đi trong nhà, tóc đen mềm mượt, tắm xong càng nổi bật làn da trắng trẻo và vẻ điển trai của anh. Thấy Vưu Minh Hứa ngắm mình, anh nhướng mày, cười nhẹ.

Chỉ nhìn vậy thôi, Vưu Minh Hứa liền cảm nhận được anh không còn giống thời gian trước. Khi đó chẳng phải anh luôn dở chứng ẩm ương đấy sao? Đầu mày lúc nào cũng u ám. Nhưng hiện giờ, anh ôn hòa và kín đáo, trở lại bình thường rồi!

Thậm chí tinh thần còn sảng khoái hơn cả khi trước. Anh vốn trắng, ngũ quan đẹp đẽ, lúc này ngậm cười, cả người liền như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt vậy. Dịu dàng và vô cùng rung động lòng người.

Vưu Minh Hứa bỗng nhiên bật cười. Ngày trước có nghe một vài câu đùa rằng người phụ nữ nào giận dỗi, chỉ cần dỗ lên giường là có thể làm lành. Cô lúc đó còn cười khinh bỉ, nhưng giờ xem ra người đàn ông nào đó đã chứng thực câu nói này rồi…

Ân Phùng phát hiện cô đang cười nhạo mình bèn hỏi: “Em cười cái gì?”

“Không có gì.” Vưu Minh Hứa dửng dưng đáp, “Cho nên sau này anh sẽ không đòi sống đòi chết nữa phải không?”

Giọng Ân Phùng lạnh hẳn: “Anh đòi sống đòi chết bao giờ?”

Vưu Minh Hứa hiếm hoi được lúc vui đùa, cụp mắt, mím môi, học điệu nói tối qua của anh, nhả từng câu từng chữ: “A Hứa, nếu có một ngày em chết, anh biết làm thế nào? Tự sát!”

Nói đoạn, cô phì cười nhưng Ân Phùng thì không, anh nhìn chằm chằm cô một lúc. Ngày trước, ánh mắt u tối kiểu này của anh ít nhiều sẽ khiến cô dè dặt nhưng giờ ấy mà…

Vưu Minh Hứa gắp nốt cái bánh bao cuối cùng: “Anh có ăn không? Không ăn thì A Hứa của anh ăn đấy nhé.”

Xem đi, Vưu Minh Hứa không tiếc dùng cả bản thân để chế nhạo người khác rồi kìa.

Ân Phùng đứng dậy, bước đến, Vưu Minh Hứa nhanh tay nhanh mắt nhét luôn bánh bao vào miệng, đứng dậy định trốn, nhưng thực ra cũng không phải nhất quyết muốn trốn khỏi anh. Ân Phùng ôm chầm lấy cô, ghì chặt trong ngực, bắt đầu ra tay. Vưu Minh Hứa vừa cười vừa giãy giụa rất lâu, cuối cùng bị anh nhéo mạnh mấy cái, mặt mũi cô đỏ bừng, ngoan ngoãn rồi anh mới chịu buông tay, song không về chỗ cũ mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô, nói: “Đợi lát nữa cùng em về nhà thu dọn đồ đạc, chiều chuyển qua đây.”

Vưu Minh Hứa hơi do dự, không đáp ngay lập tức.

Ân Phùng lạnh nhạt nhìn cô: “Còn định nuốt lời?”

Qua một đêm, Vưu Minh Hứa cũng không nhớ được tối qua sao lại đồng ý với anh, thấy khí áp quanh anh lại như sắp giảm chóng mặt, cô nói: “Được.”

Anh nhìn cô.

Cô nói: “Em nói là được.”

Mắt Ân Phùng ánh lên ý cười nhàn nhạt, nghiêng người về trước. Vưu Minh Hứa không biết vì sao mình lại hiểu ý anh, ghé tới đặt một nụ hôn lên mặt anh.

———-

Nói ra thì đã rất lâu rồi Ân Phùng không quay lại nhà Vưu Minh Hứa. Buổi chiều, hai người dẫn theo Đồ Nha và Trần Phong cùng lái xe đến nhà cô.

Trần Phong ra hiệu bằng ánh mắt cho Đồ Nha, anh ấy như hiểu như không, Trần Phong nói: “Bọn em đợi ở dưới, hai người dọn xong rồi thì gọi bọn em.”

Ân Phùng im lìm, kéo tay Vưu Minh Hứa lên nhà.

Đợi họ đi, Đồ Nha hỏi: “Vì sao không lên giúp?”

Trần Phong châm thuốc, cười nói: “Ban đầu thầy Ân chuyển đi mà đầu không ngoảnh lại, đến giường cầu trượt cũng mang đi nốt. Giờ về lại chốn cũ, còn muốn bà chủ chuyển đến sống chung. Bà chủ nhớ lại chắc chắn sẽ tính nợ với thầy. Thầy Ân lát nữa khẳng định là sẽ mất hết mặt mũi. Thầy ấy luôn là thầy hướng dẫn tâm lý đáng kính của chúng ta, nếu ta ở bên, thầy quỳ nhận lỗi sao được?”

Đồ Nha tỉnh ngộ, sau một hồi nhẫn nhịn thì bật cười ha hả.

———

Ân Phùng ngẩn người ngay khi đặt chân vào nhà Vưu Minh Hứa. Tính ra từ sau khi “tỉnh lại”, đây mới là lần thứ hai anh đến nơi này. Lần đầu, anh còn chưa lên nhà, chỉ ở dưới lầu đợi Trần Phong thu dọn tàn cục. Khi đó vì sao anh không lên? Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì trong lòng vẫn còn khúc mắc nên mới vậy.

Nhưng lần này thì khác. Ký ức về “ngôi nhà” này hiện giờ đều bày ngay trước mắt anh.

Phòng khách gần như vẫn hệt như lúc anh rời đi. Đồ đạc màu xanh lá và cách bày trí vẫn như cũ, hóa ra cô không vứt chúng đi.

Ân Phùng không kìm được nhìn người phụ nữ đang đi phía trước, thần sắc cô bình tĩnh, tựa như không có điểm nào khác thường. Nhưng Ân Phùng có thể cảm nhận được chút chua xót trong cuộn lên trong ngực.

Vưu Minh Hứa nói: “Anh ngồi một lát, em đi thu dọn vali.” Đoạn đi vào phòng ngủ.

Ân Phùng ngồi xuống sofa, nhìn quanh nhà, thứ anh nhớ tới là bản thân đã không biết bao nhiêu lần bắt chước Vưu Minh Hứa, tay ôm hai đầu gối, cuộn tròn trong ghế để làm nũng hoặc trộm ngắm cô. Có lúc cô hình như không phát hiện, để mặc anh cọ đầu vào mình; có lúc lại chỉ cho phép anh ngồi im tại chỗ, không được sờ mó lung tung…

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Ân Phùng bật cười, hóa ra là tình cảm khi đó mơ hồ, bây giờ chiêm nghiệm lại mới biết ngọt ngào đến mức khiến người ta điên đảo.