Khi cô rời khỏi bệnh viện, Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều chưa tỉnh, cũng không thể xuất viện tham gia lễ tiễn đưa được.
Địa điểm tổ chức là trong một ngôi nhà tầm thường, vắng vẻ được Cục công an thành phố Quý Châu sắp xếp. Khi Vưu Minh Hứa đến nơi, Đinh Hùng Vĩ và mấy vị lãnh đạo đã có mặt, có người cô từng gặp, cũng có người cô chưa gặp bao giờ.
Căn nhà được bày trí đơn giản, có một bức di ảnh, La Vũ trong ảnh mặc đồng phục và đội mũ cảnh sát, trẻ hơn hiện tại vài tuổi và còn mang chút nét trẻ con của thanh niên. Trước bức ảnh là một bó hoa trắng.
Di thể của anh nằm trong quan tài, bên cạnh đặt vòng hoa. Dù điều kiện hạn chế song có thể thấy lễ tiễn đưa giản đơn này cũng đã được dụng tâm chuẩn bị.
Vưu Minh Hứa cách mấy bước xa, đứng nhìn La Vũ. Trừ sắc mặt trắng bệch lạ thường thì nhìn anh vẫn như đang sống vậy.
Đinh Hùng Vĩ bước đến quan sát cô, nói: “Không sao là tốt rồi. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn thế nào?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Đều phải phẫu thuật, tính mạng không gặp nguy hiểm.”
Đinh Hùng Vĩ gật đầu, vỗ nhẹ vai cô, nói: “Lần hành động này mọi người đều làm rất tốt. Chúng ta chưa từng nghĩ có thể bắt được nhiều tội phạm đến thế. Cấp trên nói, hành động truy quét tội phạm Tương Thành nói riêng và khu vực Hoa Trung nói chung đều sẽ có một diện mạo mới, bước vào giai đoạn mới. Công lao của các cô các cậu sẽ mãi còn đó.”
Vưu Minh Hứa lại nhìn La Vũ, không lên tiếng.
Đinh Hùng Vĩ cũng nhìn theo cô, thở dài nói: “Thân phận của cậu ấy đã được khôi phục trong hệ thống, được ghi công nhưng sẽ không công bố ra ngoài, bao gồm cả bố mẹ cậu ấy cũng sẽ không biết.”
Vưu Minh Hứa nói: “Vì sao?” Thực chất cô biết rõ đáp án.
Đinh Hùng Vĩ đáp: “Sợ tội phạm báo thù người thân và bạn bè của cậu ấy.”
Vưu Minh Hứa im lặng một lát, nói tiếp: “Chú nói xem anh ấy là một cảnh sát tốt hay xấu?”
Đinh Hùng Vĩ ngẫm nghĩ, đáp: “Có lẽ… Cậu ấy là người xấu, cảnh sát tốt.”
Vưu Minh Hứa im lặng vài giây rồi bật cười nói: “Chắc vậy. Công tội đều đã không còn quan trọng, cháu sẽ không bao giờ làm việc như anh ấy, nhưng anh ấy quả thực đã liều cả mạng sống để truy quét tội phạm, diệt trừ cái ác. Anh ấy lợi dụng chúng ta, cũng cứu chúng ta mấy mạng. Anh ấy chính là một người khó hiểu như vậy, chẳng có ai là dễ hiểu trong cuộc đời này.”
Lúc này, tiếng nhạc tiễn đưa trầm buồn ngân vang, ai nấy đều im lặng, chìm trong đau thương.
Tim Vưu Minh Hứa trống rỗng, thấp thoáng chút xót xa. Mọi chuyện giữa cô và La Vũ tựa như đều có một đáp án. Cô bỗng như hiểu ra, người đó rốt cuộc là người thế nào. Nhưng có một vài thứ quá sâu nên cô không dám nghĩ, đồng thời đưa ra quyết định, từ nay về sau sẽ giữ người bất chợt xông vào cuộc đời mình, gây nên từng cơn sóng gió này tại một góc sâu thẳm trong tim, cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Cô nhận ra trước mặt có một lãnh đạo cúi đầu rất thấp, một tay đặt trên quan tài của La Vũ, nước mắt đầy mặt.
———
Khi Vưu Minh Hứa rời khỏi Cục công an đã là buổi chiều tà. Điện thoại đột ngột đổ chuông, người gọi là Trần Phong.
Tim Vưu Minh Hứa đập thịch như dự cảm được điều gì, nhất thời không nhấc máy, cứ để mặc chuông reo chục hồi mới bấm nút nghe.
Cô không lên tiếng.
Giọng nói của Trần Phong ở đầu bên kia cuối cùng cũng mang ý cười: “Thầy Ân vừa tỉnh, uống thuốc xong lại ngủ tiếp rồi. Bác sĩ nói tình hình có chuyển biến tốt.”
Vưu Minh Hứa buông điện thoại, nhìn ngắm tia nắng chiều nơi chân trời không biết rộ lên tự lúc nào, trái tim tựa như cũng dần yên bình theo sắc nắng dịu dàng đó.
Hết chương 260