Chờ Tôi Có Tội

Quyển 5 - Chương 230




Vưu Minh Hứa ngàn vạn lần cũng chẳng ngờ được trên đường lại gặp phải tình cảnh hắc bang mai phục đánh nhau thế này. Cũng chẳng biết với nhiệm vụ của cô mà nói, điều này là phúc hay là họa. Cô chỉ có thể yên lặng quan sát tình hình, đồng thời giám sát La Vũ. Nếu họ rơi vào thế bất lợi, chưa kịp “xuất sư” đã chết yểu, cô sẽ cướp súng của La Vũ, một mình chạy trốn để bảo toàn tính mạng có lẽ không khó.

Vưu Minh Hứa chỉ thấy La Vũ nổ một phát súng bắn chết A Hoa, song không ngờ rằng kỹ năng bắn súng của anh ta cừ khôi đến vậy. Đối phương có khoảng năm, sáu người, tất thảy đều bị anh ta một súng đoạt mạng. Đội ngũ bên này dần chiếm ưu thế. Hoàng Lung và Quách Phi Vanh cũng là những nhân vật ghê gớm, trong nhóm có người trúng đạn cũng không thấy hai người đó nhíu mày lấy một lần mà vẫn tiếp tục đàn áp kẻ địch.

Đám đại ca Tương Đàm thấy tình hình không ổn, cũng hiểu rõ không thể đạt được mục đích, mấy kẻ còn lại lập tức nhảy lên xe, lao vụt đi. Hoàng Lung đỏ mắt, vừa chuẩn bị ra lệnh cho đám đàn em truy kích, La Vũ bèn nói lớn: “Đứng lại!”

Quách Phi Vanh cũng bình tĩnh lại, giữ chặt vai Hoàng Lung: “Đừng làm lỡ dở việc chính, về báo cáo ông chủ rồi tìm chúng nó tính sổ.”

Hoàng Lung nhìn đau đáu phía trước, đám Tương Đàm chẳng mấy chốc đã bỏ chạy không còn tăm tích. Gã cuối cùng cũng chịu từ bỏ không đuổi theo.

Kế hoạch của họ hiển nhiên đã bị làm hỗn loạn, dẫn theo hơn ba mươi anh em, một nửa thiệt mạng và bị thương. La Vũ trầm tư một lúc rồi nhanh chóng ra lệnh: Chia người thành mấy nhóm, một nhóm thu dọn tàn cục, không thể để mặc thi thể nằm la liệt trên đường, sẽ bị cảnh sát phát hiện, giao dịch cũng coi như chấm dứt. Hoàng Lung vì vậy mà tức gần chết, không những bị đám đại ca Tương Đàm tập kích mà còn phải thu dọn cho chúng bèn tặng thêm mấy nhát dao lên đám thi thể mới thấy đỡ hơn chút ít.

Những người khác dìu những anh em bị thương lên xe, tìm nơi xử lý vết thương. Trời đã tối, họ tìm nơi dừng chân, ngày mai tiếp tục lên đường vẫn kịp. May thay có một bác sĩ đi cùng đoàn, người đó lúc này đang vội vã xử lý vết thương cho mọi người.

Không lâu sau, họ tìm thấy vài gian phòng không người trên một ngọn núi cách khá xa đường quốc lộ bèn quyết định tạm thời nghỉ chân tại đây.

Vưu Minh Hứa bàng quan suốt hành trình, không lên tiếng cũng không làm bất cứ việc dư thừa nào. Dù sao cô còn hy vọng vụ giao dịch diễn ra thuận lợi hơn cả đám người này, vậy mới có thể vây bắt tất cả ngay tại chỗ.

Đợi khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, La Vũ xử lý xong tất cả đã là tám giờ tối. Vưu Minh Hứa ở trong một gian phòng, không lâu sau La Vũ vào phòng, trong tay là hai hộp mì ăn liền.

Vưu Minh Hứa tất nhiên không làm khó bụng mình, nhận hộp mì, vùi đầu ăn. La Vũ ngồi xuống cạnh cô, người anh ta vẫn còn vết máu, tất cả đều là của người khác, cũng nhanh chóng giải quyết xong hộp mì.

Vưu Minh Hứa chưa kịp buông hộp, anh ta đã nhận lấy, cùng vứt ra khỏi phòng. Vưu Minh Hứa lặng thinh nhìn bóng dáng anh ta.

Anh ta dường như khá mệt mỏi, quay lại phòng, căn phòng này chỉ có một chiếc giường rách nát và hai chiếc ghế. Anh ta ngồi xuống ghế, châm thuốc hút.

Vưu Minh Hứa nói: “Cho tôi một điếu.”

Anh ta búng một điếu cho cô, Vưu Minh Hứa vừa ngậm thuốc lên miệng, anh ta đã bật lửa châm thuốc cho cô, Vưu Minh Hứa không buồn nhíu mày, để mặc anh ta châm, sau đó ngả người dựa vào tường, từ từ hút thuốc.

“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

La Vũ chỉ nói: “Đại ca Tương Đàm vẫn luôn có thù với bọn tôi, muốn cướp mối làm ăn. Có điều cũng phải xem có bản lĩnh cướp không đã.”

Vưu Minh Hứa cười lạnh, hồi tưởng lại cảnh tượng đấu đá lẫn nhau, coi thường pháp luật ngày hôm nay, nói: “Các người đều đáng chết.”

La Vũ không hề tức giận, cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đều đáng chết.”

Hai người im lặng một hồi, La Vũ nói: “Làm một giao dịch không?”

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta.

Anh ta cười cười, nói: “Chuyến này tôi phải cược một vố lớn. Nếu thành công, sau này gặp nhau đến Hình Kỷ Phục cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt nể phục. Nếu thất bại, có lẽ đến mạng cũng chẳng còn. Xem ra nguy hiểm của chuyến đi lần này còn lớn hơn trong dự kiến của tôi. Nếu không thành công, phiền em nhận xác cho tôi. Điều kiện là trong chuyến đi, chỉ cần em nghe lời, tôi sẽ không động vào em.”

Thứ cảm giác kỳ lạ lại trào dâng trong lòng Vưu Minh Hứa. Cô luôn cảm giác đến tận ngày hôm nay vẫn chẳng thể nhìn thấu con người La Vũ. Không nhìn thấu được mục đích, sự tĩnh lặng và buông tha cho cô trong thoáng chốc của anh ta.

“Nếu thành công thì sao?” Vưu Minh Hứa hỏi.

La Vũ cười lớn: “Nếu thành công thì mọi thứ đều là của tôi, em cũng là của tôi. Tôi muốn em thế nào thì sẽ là thế đó, còn phải bàn bạc làm gì?”

Vưu Minh Hứa: “Nằm mơ!”

Anh ta duỗi tay vuốt nhẹ mặt cô liền bị cô hất ra. Anh ta không giận, nói: “Có phải nằm mơ hay không, rất nhanh em sẽ biết thôi.”

La Vũ ra khỏi phòng, bên dưới nông trang là một mảnh đất hoang, núi xa tĩnh mịch, trong ngọn núi nơi thâm sơn cùng cốc gần như không có lấy một ngọn đèn. Trời dần đổ mưa lất phất, lặng ngắt như tờ. Trong những phòng ốc xung quanh vang lên tiếng rên rỉ của người bị thương, xen lẫn cả tiếng nói chuyện.

Anh ta đứng trầm mặc một hồi, để những giọt mưa lây phây đổ lên mặt, cảm giác ấy thoải mái dễ chịu khó tả.

Điện thoại bỗng đổ chuông, thấy người gọi đến là Hình Kỷ Phục, trái tim anh ta như đập lỡ một nhịp.

Điều này không bình thường.

Giao dịch lần này thực sự quá quan trọng, cho nên Hình Kỷ Phục sắp xếp cả ba người họ cùng đi. Dù ông ta không lộ mặt song cũng đã đến Quý Châu, khống chế cục diện từ xa, chỉ là không trực tiếp tham dự, không lộ diện mà thôi.

Không chỉ ông ta mà Hình Diễm Quân cũng tới. Mọi người đều tách nhau hành động. Hình Kỷ Phục cuối cùng cũng muốn lui về, việc lần này tuy không để Hình Diễm Quân trực tiếp nhúng tay, nhưng sớm muộn Thái tử gia cũng sẽ là ông chủ mới của họ. Có lẽ Hình Kỷ Phục muốn để con trai có sự chuẩn bị trước, làm quen dần.

Ban nãy bên La Vũ xảy ra chuyện, vừa sắp xếp ổn thỏa nông trang bèn lập tức gọi điện hồi báo cho Hình Kỷ Phục. Tuy Hình Kỷ Phục thấy bất ngờ, song cũng không nói gì, ông ta cũng nghĩ giống anh ta, tạm gác món nợ với lão đại Tương Đàm, dặn họ càng phải đề cao cảnh giác, lấy giao dịch làm trọng.

Hình Kỷ Phục rất ít khi chủ động liên lạc với họ trong của những vụ giao dịch trước. Hiện giờ lại gọi điện thoại tới là vì sao?

La Vũ nhận máy, giọng điệu cung kính: “Ông chủ.”

Giọng nói trầm thấp của Hình Kỷ Phục xuất hiện sự nóng vội hiếm có: “La Vũ, Diễm Quân xảy ra chuyện rồi, nó cũng gặp phải đại ca Tương Đàm, bị thương rồi. Vị trí hiện giờ của nó cách cậu rất gần.”

La Vũ ngơ ngác mấy giây, nói ngay: “Tôi lập tức liên lạc với cậu ấy.”

Hình Kỷ Phục nói: “Cậu nhớ chăm sóc cho Diễm Quân, sáng sớm mai đưa nó về Hồ Nam. Hừ, đám Tương Đàm, tôi phải khiến chúng chết.”

Mấy năm nay rất ít khi La Vũ thấy Hình Kỷ Phục nổi giận, cõi lòng anh ta không khỏi lạnh toát. Kết thúc cuộc gọi, anh ta tức khắc gọi vài người, liên lạc với Hình Diễm Quân rồi đến bên đường đón người