Chờ Tôi Có Tội

Quyển 5 - Chương 212




Vưu Minh Hứa học rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đánh ra một đường cong vô cùng đẹp mắt. Cô khẽ nheo mắt, thấm ý cười, ngẩng đầu nhìn đường bóng. La Vũ chắp tay sau lưng nhìn cô.

Phía trước bỗng vang lên tiếng vỗ tay.

Là Hình Diễm Quân và một người nữa đang cùng tiến về phía hai người.

Nhìn rõ người còn lại là ai, Vưu Minh Hứa không khỏi giật mình, vội vã cúi đầu nhìn chân. Khoảnh khắc này cô chỉ muốn dùng gậy gõ bôm bốp lên đầu người đó! Sao anh có thể ở đây cơ chứ? Sao lại đi cùng Hình Diễm Quân?

Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi nhìn sang La Vũ bên cạnh. La Vũ hiển nhiên cũng đang nhìn người đó, sắc mặt không rõ buồn vui, cũng không có bất cứ hành động quá khích nào.

Người vỗ tay chính là Hình Diễm Quân. Còn người bên cạnh anh ta chính là con người mới sáng sớm nay quần áo xộc xệch bước ra khỏi nhà Vưu Minh Hứa. Hôm nay cô có hành động tại đây, anh cũng không hề liên lạc với họ, không nói rằng sẽ tới nơi này. Thế mà bây giờ anh lại khoác lên người bộ đồ đánh golf, tay cầm gậy, đi cùng Hình Diễm Quân. Hai người đều mang vẻ công tử cao quý giống hệt nhau.

Ân Phùng không hề nhìn Vưu Minh Hứa, còn cúi đầu cười hàn huyên một hai câu gì đó cùng Hình Diễm Quân. Anh vỗ vai anh ta, Hình Diễm Quân bắt tay anh, cuối cùng Ân Phùng mới quay người rời đi. Tiểu Yến đi theo sau anh mấy bước như một gã tùy tùng, cũng không nhìn Vưu Minh Hứa.

Bấy giờ Hình Diễm Quân mới đi tới trước mặt Vưu Minh Hứa và La Vũ, nói với Vưu Minh Hứa trước: “Cô học nhanh thật đấy, không hổ là cảnh sát!”

Vưu Minh Hứa cười nhẹ: “Quá khen rồi.”, khóe mắt liếc nhìn bóng lưng đang tiếp tục đánh bóng ở chốn không xa kia.

La Vũ đã khôi phục thần sắc như thường, ôm vai Vưu Minh Hứa nói: “Tôi dạy tốt.”

Hình Diễm Quân cười nói tiếp: “Ban nãy tôi gặp một người rất thú vị, trên tôi ba khóa. Tuy anh ấy học Bắc Đại, tôi học Thanh Hoa, nhưng trò chuyện rồi mới biết tôi và anh ấy đều từng tham gia Hội sinh viên Văn học liên trường, được coi là nửa “sư huynh đệ”. Anh ấy còn nói giờ đang là nhà văn, nhưng không nói tên bút danh. Hai người có thấy anh ấy chưa? Là một người rất phong độ đấy!”

La Vũ nhếch khéo môi, không đáp, hiển nhiên không muốn nhắc đến yêu hận tình thù giữa bản thân và Ân Phùng, chỉ như cười như không liếc Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa vừa nhìn là lập tức nhận ra ý lạnh trong mắt anh ta.

Song điều cô nghĩ trong đầu lại là, không lẽ vị Thái tử gia này thực sự là một người tính tình lương thiện, cởi mở, luôn sống trong một thế giới trong sạch? Có điều, với tài cán của Ân Phùng, tạo ra một cuộc gặp bất ngờ nhằm lấy hảo cảm của Hình Diễm Quân vốn dĩ chính là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Thấy hai người đều im lặng, Hình Diễm Quân không để bụng mà ngồi xuống uống nước, một hồi sau tiếp tục đi chơi bóng cùng Ân Phùng.

Vưu Minh Hứa vẫn phối hợp cùng La Vũ, nhưng tầm mắt luôn vô thức nhìn về phía kia. Đó là một cảm giác rất kì lạ. Cô vốn ở đây một mình, cũng không thấy người của Cảnh Bình mai phục ở đâu, tuy không hề lo sợ song cơ thể luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Dù nửa thật nửa giả diễn kịch cùng La Vũ, cô cũng không dám lơ là dù chỉ một chút.

Nhưng người đó vừa tới, dù không hề nhìn cô lấy một lần, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, song tim cô bỗng yên bình đến lạ. Giống hệt như đêm ngày đó, anh bất ngờ xuất hiện trong cốp xe, trầm giọng nói với cô: Đừng sợ.

Thực ra cô không sợ, nhưng anh luôn xuất hiện, còn xuất hiện bằng phương thức khác hoàn toàn cảnh sát. Anh cứ luôn không theo quy luật bình thường, to gan lớn mật, hạ bút như thần như thế…

“Em yêu đương… còn có thói quen mang theo bạn trai cũ?” La Vũ không vui không buồn nói một câu, “Mua một tặng một à? Vưu Minh Hứa em có đặt tôi vào trong mắt hay không?”

Vưu Minh Hứa không buồn ngẩng đầu nói: “Tôi cũng không biết hôm nay anh ta sẽ đến đây, trùng hợp thôi. Tôi và anh ta kết thúc rồi, nhưng tôi và anh cũng không phải yêu đương, tỉnh táo chút đi.”

La Vũ im lặng một hồi, lạnh lùng nói: “Tránh xa anh ta một chút.”

Vưu Minh Hứa quay về bàn, ngồi xuống, nhận ra không biết Hình Kỷ Phục đã về từ bao giờ, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh ở lại chơi bóng. La Vũ đi theo cô, nói: “Ông chủ đã có tuổi, chắc về trước rồi. Mệt không? Chúng ta đi ăn nhé?”

Vưu Minh Hứa nhẹ gật đầu.

Hai người thu dọn đồ đạc, ra khỏi sân bóng. Khi đi qua chỗ của Ân Phùng và Hình Diễm Quân, Hình Diễm Quân vẫy tay với họ, La Vũ mỉm cười gật đầu, không thèm nhìn Ân Phùng. Tầm mắt Vưu Minh Hứa và Ân Phùng chạm nhau từ xa, Vưu Minh Hứa chợt phát hiện ánh mắt anh dịu dàng hơn khi trước, nụ cười vụt lên trong thoáng chốc rồi biến mất ngay tắp lự, quay người tiếp tục đi đánh bóng.

Vưu Minh Hứa lại nhớ tới dáng vẻ trầm mặc rời đi của anh vào ban sáng, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.

La Vũ lái xe đưa Vưu Minh Hứa đi ăn cơm.

Trong nhà hàng cao cấp có tầm nhìn bao quát toàn bộ cảnh sông, người ít, thanh tịnh, hoàn cảnh cực tốt, La Vũ cầm thực đơn, cúi đầu gọi món. Vưu Minh Hứa biết người mình chắc chắn vẫn đang lặng lẽ theo sau, buồn chán ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Vưu Minh Hứa không nắm chắc chấp nhận điều kiện đi cùng La Vũ cuối cùng có đổi lại được điều gì hay không. Đến lúc này, cô có cảm giác rất có khả năng La Vũ đã chơi cô một vố.

Nếu đổi thành La Vũ của nửa năm trước, cô chắc chắn sẽ không đồng ý điều kiện hoang đường này. Thế nhưng đêm đó La Vũ nổ súng giết chết A Hoa ngay trước mặt cô, dù thế nào thì anh ta cũng đã cứu cô một mạng; hơn nữa anh ta còn che mắt người khác, âm thầm xuất hiện ở hiện trường Quách Hưng bị hại. Trực giác mách bảo Vưu Minh Hứa rằng, La Vũ đích thực có mưu đồ khác. Anh ta sẽ không kéo cô tới gặp Hình Kỷ Phục chỉ vì muốn bỡn cợt cô.

Người này thậm chí còn có khả năng liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt. Khắp người anh ta, nơi nào cũng ẩn giấu vô vàn bí mật.

La Vũ gọi món, nói: “Bít tết vẫn bảy phần chín như ngày trước?”

Vưu Minh Hứa thấy phiền nhất là khi anh ta nói chuyện bằng giọng điệu này, đáp: “Tùy anh.”

Hai người ngồi trong phòng bao riêng, anh ta châm thuốc, cười nói: “Đừng dễ nổi nóng vậy. Thấy hôm nay tôi chơi bóng thế nào?”

Dù Vưu Minh Hứa không hiểu golf cũng nhìn ra được anh ta là một cao thủ, cô đáp: “Không hiểu.”

La Vũ hỏi tiếp: “Em thấy tôi và Ân Phùng, ai chơi tốt hơn?”

Vưu Minh Hứa nói: “Đại khái đều không tốt.”

La Vũ cười, không tự làm bản thân mất hứng nữa mà hỏi: “Gần đây công việc có bận không?”

Vưu Minh Hứa: “Không bận. Anh thì sao?”

La Vũ nhếch mày, nói: “Tôi cũng bình thường. Em chịu ở bên tôi thì việc nào cũng có thể gạt sang một bên.”

Vưu Minh Hứa cười cười: “Anh đừng làm tôi được nuông chiều mà sinh sợ sệt.”

La Vũ: “Em nên như thế mới đúng.” Anh ta bỗng đè giọng xuống cực thấp: “Ông chủ đang cho người điều tra việc A Hoa mất tích.”

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta, không lên tiếng, từ tốn uống nước.

Anh ta ngả người vào ghế, nói: “Vì em tôi phải chịu mối đe dọa lớn đến vậy, người đàn ông khác sao có thể so bì cùng tôi? Vưu Minh Hứa, tôi nhớ rõ rằng, khi mới bên nhau, chúng ta vô cùng hòa hợp. Em cũng thích tôi. Ý nghĩ trước kia của tôi vẫn chưa hề biến mất. Nếu em chịu cho tôi cơ hội, coi trọng tôi, vì em tôi nguyện từ bỏ toàn bộ mọi thứ hiện đang nắm giữ trong tay. Sẽ làm… một người luật sư thật thà. Sẽ không dính dáng đến bất cứ điều gì, cũng sẽ không sống những ngày tháng không lường được sinh tử này nữa. Thứ em muốn có tôi cũng sẽ giúp em ở một mức độ phù hợp. Tôi hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút.”