Chờ Tôi Có Tội

Quyển 5 - Chương 208




Qua vài giây, Vưu Minh Hứa mới nói: “Anh đang nằm mơ đấy à?”

La Vũ nắm vai cô, nói: “Minh Hứa, tôi sẽ không làm gì em, tôi cũng đâu thể làm gì em? Có điều đây là mong muốn, muốn được thường nhìn thấy em, thỉnh thoảng cùng tôi ăn cơm, cùng tôi trò chuyện là đủ rồi. Chưa biết chừng qua một thời gian bên nhau, suy nghĩ của em sẽ thay đổi thì sao?”

Nghe có vẻ không cần phải hy sinh quá nhiều, Vưu Minh Hứa cười cười nói: “Anh không sợ tôi xử cả Khải Dương lẫn anh?”

Anh ta cười mỉm thốt ra hai chữ: “Không sợ.”

Vưu Minh Hứa: “Ngồi về chỗ, tránh xa tôi chút.”

La Vũ rất nghe lời, trở về chỗ ngồi, tiếp tục câu chuyện bằng bộ dạng là lượt như cũ: “Cho em thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu bằng lòng, ngày mai sẽ lập tức bắt đầu, 2 giờ chiều mai đến sân golf Phù Phong đánh bóng cùng tôi.”

Vưu Minh Hứa ra khỏi nhà hàng, lên xe chỉ huy đỗ trong góc khuất của con phố, Cảnh Bình, Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn đều ở trong xe.

Ba người cùng nhìn cô.

Vưu Minh Hứa thuật lại toàn bộ lời La Vũ đã nói. Tất nhiên, cô không nhắc đến câu “Em đưa tôi vào tù, tôi đưa em lên giường” kia.

Trong mấy người, Hứa Mộng Sơn được coi là người tiếp xúc sớm nhất với La Vũ, anh ấy cũng cảm thấy không thể thốt lên thành lời, nào có tên tội phạm nào dám để cảnh sát bên người? Hoặc kẻ đó quá huênh hoang, hoặc chắc chắn có mưu đồ gì khác. Nhưng anh ta cần thứ gì từ Vưu Minh Hứa? La Vũ thực sự chỉ muốn có được cô? Thích cô đến mức độ này? Anh ta điên rồi chăng?

Nhưng nghĩ đến lời tỏ tình đắm say của Cố Thiên Thành trước khi chết, anh ấy lại thấy tin tưởng vô cùng vào mị lực thu hút đàn ông khốn nạn của Vưu Minh Hứa.

Thế là Hứa hồ ly im thin thít, không cho ý kiến.

Cảnh Bình cũng do dự, dù anh đã tung hoành trong giới truy bắt ma túy gần mười năm cũng chưa từng gặp phải tên tội phạm nào đưa ra yêu cầu hồ đồ vì sắc đẹp đến vậy. Lòng anh có chút không vui khó hiểu, song lý trí vẫn chiến thắng. Anh tính toán lợi hại và khả năng thành công, cuối cùng nói với Vưu Minh Hứa: “Tự em quyết định.”

Ba người vô thức đổ dồn ánh mắt vào Ân Phùng.

Người này bắt chéo cặp chân dài, ngồi tại đó với bộ dạng đậm chất công tử, vẻ mặt hờ hững, im lặng như không nghe thấy gì.

Thế là Vưu Minh Hứa nói: “Để em suy nghĩ.”

Buổi chiều, trở về Cục cảnh sát. Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Vưu Minh Hứa ngồi lặng một hồi rồi cầm hộp thuốc, đi ra ngoài. Không đến một phút sau, Ân Phùng cũng đứng dậy ra ngoài.

Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn ngồi im bất động.

Nói cho cùng, trong Cục cũng người đông phức tạp, Vưu Minh Hứa ra khỏi cổng lớn, đi thẳng đến bờ sông, ngồi xuống một khu cỏ bằng phẳng, châm thuốc. Mới hút được hai hơi, một người ngồi xuống cạnh cô.

Vưu Minh Hứa làm thinh.

Ân Phùng nói: “Không phải em định đồng ý giao dịch với anh ta thật đấy chứ?”

Vưu Minh Hứa nói: “Tôi nghĩ rồi, thực sự sẽ không có nguy hiểm nào, nếu La Vũ muốn làm gì tôi thì tối đó đã làm rồi. Nếu chúng ta đã nghi ngờ La Vũ không trung thành với Khải Dương, anh ta lại ném cho tôi một cuộc giao dịch sơ hở chồng chất đến vậy, tôi muốn tương kế tựu kế, làm rõ mục đích của anh ta rốt cuộc là gì.”

Anh nắm lấy bàn tay kẹp điếu thuốc của cô. Thuốc bị anh lấy đi, dùng chân dập tắt. Vưu Minh Hứa trợn mắt nhìn anh.

Ân Phùng: “Không được đi.”

Vưu Minh Hứa: “Anh dựa vào đâu?”

Anh nhìn cô đau đáu, nói: “A Hứa, em biết tôi là người thế nào. Một ngón tay em, tôi cũng không muốn để người khác động vào.”

Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo, thâm trầm của anh. Hai tay anh đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô, đến ánh mắt cũng thấm đẫm ý lạnh.

Một Ân Phùng thế này quả thực là “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” với Vưu Anh Tuấn ấm áp như ánh mặt trời. Thế nhưng cớ sao lòng cô lại dần trào lên từng tia thương tiếc giống nhau đến vậy?

Song cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh, điều tra án là quan trọng nhất.

“Anh có bằng lòng hay không thì tôi đều phải đi.” Vưu Minh Hứa đứng dậy, “Đó là manh mối của cả tuyến đường vận chuyển ma túy, Quách Hưng nằm vùng vừa hi sinh vì việc này, so với những điều này, Ân Phùng, chúng ta chẳng được coi là gì cả.”

“Tôi không được coi là gì?” Anh lạnh giọng.

Vưu Minh Hứa không muốn cãi nhau với anh, song cũng không yêu thích bộ dạng mạnh mẽ, không thích thái độ muốn biến cô thành vật sở hữu của anh. Cô chỉ lạnh nhạt đáp: “Anh đừng làm phiền tôi tra án. Ngày trước anh còn không can thiệp được, huống hồ là hiện tại?”

Cô quay trở lại Cục cảnh sát, đợi đến khi đi hết sườn dốc bên sông mới ngoảnh đầu nhìn lại, Ân Phùng đứng tại đó, vẫn dùng sắc mặt u ám nhìn cô.

Vưu Minh Hứa về phòng làm việc liền nhắn tin cho La Vũ: Đồng ý điều kiện của anh ta.

Ân Phùng không quay trở lại. Mãi cho đến khi họ tan làm, người này cũng không xuất hiện.

———

Ân Phùng về thẳng nhà. Thấy anh không vui, Đồ Nha im lặng suốt dọc đường. Về đến nhà, anh đi thẳng vào phòng sách, đóng chặt cửa.

Đồ Nha chỉ đành tìm Trần Phong đến.

Trần Phong không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là có liên quan tới Vưu Minh Hứa, cậu ta cũng đã nghe Đồ Nha nói hai người này sắp làm lành đến nơi nên không kiêng kị mà gửi một tin nhắn cho Vưu Minh Hứa: “Hai người lại làm sao vậy? Thầy Ân về đến nhà, nhìn có vẻ vô cùng chán nản.”

Thực chất thầy Ân nhìn giống một quả pháo hơn, song Trần Phong cố ý dùng từ “chán nản” đầy tư vị này.

Qua một lúc, Vưu Minh Hứa nhắn lại: “Kệ anh ta, để tự anh ta nghĩ thông.”

Trần Phong cầm điện thoại, nghĩ bụng: Sao cách chung đụng giữa hai người và giọng điệu của Vưu Minh Hứa lại giống ngày trước vậy nhỉ? Vưu Minh Hứa tài giỏi thế, lẽ nào còn muốn uốn nắn một người đàn ông bình thường như Ân Phùng thành bộ dạng ngoan ngoãn như Vưu Anh Tuấn? Vậy thì cậu ta thực phải thề sống thế chết tôn cô lên làm chủ nhân mới được.

Tuy lòng vô cùng hóng chuyện, song nói cho cùng Trần Phong vẫn rất quan tâm Ân Phùng, một lúc sau, cậu ta bê chút bánh ngọt đến gõ cửa phòng sách. Đồ Nha cũng không yên tâm, hiện giờ anh ấy tự giác trở thành người cống hiến to lớn nhất vì sự hòa hợp giữa Ân Phùng và Vưu Minh Hứa, sao có thể bỏ mặc không quản cho được? Thế là cũng im lặng đi theo Trần Phong.

“Vào đi.” Giọng Ân Phùng vang lên, trái lại không thấy có nét tức giận.

Hai người vừa vào phòng liền thấy Ân Phùng đã mở cửa ban công nhỏ, ngồi ngoài đó ngắm ánh trời chiều. Chiếc bàn nhỏ bên cạnh đặt một chai rượu vang và một chiếc ly.

“Ăn chút đồ lót dạ trước, bữa tối sắp xong rồi.” Trần Phong nói.

Người đầu bếp họ mới mời về thực sự chỉ là một đầu bếp, chính là kiểu vừa thấy cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của Đồ Nha đã run lên cầm cập.

Ân Phùng nhàn nhạt nói: “Không muốn ăn, các cậu ăn đi, không cần đợi tôi.”

Trần Phong kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Đồ Nha nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy một chiếc ghế đẩu nhỏ đành kéo tới, miễn cưỡng ngồi lên nó.

Họ tới, Ân Phùng bèn vươn tay lấy thêm hai chiếc ly trên tủ bên cạnh, ba người cụng ly. Trần Phong vốn chỉ định nhấp một ngụm nhỏ, ai ngờ Đồ Nha một hớp cạn sạch, còn cười hi hi. Ân Phùng vốn cũng chỉ định nhấm nháp một chút, thấy vậy bèn cười, ngửa đầu dốc cạn ly rượu vào bụng. Tư thế cạn ly của anh đẹp hơn Đồ Nha nhiều, rượu đỏ thẫm đọng lại trên môi, anh nhấc tay quẹt sạch, đến hai người đàn ông như Trần Phong và Đồ Nha chứng kiến cũng không khỏi cảm thán anh vừa tà lại vừa đẹp.

Đồ Nha nhanh chóng rót đầy ly tiếp cho cả ba, cất lời: “Thầy Ân, chúc cậu sớm ngày được như ý nguyện!”

Lời này rất sâu xa, lại lọt tai, tuy giờ Ân Phùng vẫn đang ôm một bụng âm u cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Đồ Nha lại một ngụm uống cạn, Ân Phùng cũng muốn phát tiết tâm trạng, thế là cũng một hơi cạn sạch.