Chờ Tôi Có Tội

Quyển 5 - Chương 207




Vưu Minh Hứa không sợ anh ta hạ thuốc bởi cả trong cả ngoài đều tràn ngập cảnh sát. Hơn nữa La Vũ tinh ranh đến thế, anh ta sẽ không làm những chuyện dễ bị người ta nắm thóp. Cô nâng tách trà, từ từ thưởng thức.

La Vũ mỉm cười, quay trở lại chỗ ngồi nói: “Hai chúng ta lâu lắm rồi không cùng nhau dùng bữa.”

Vưu Minh Hứa lặng thinh không tiếp lời.

Anh ta cũng chẳng tức giận, tiếp tục hoài niệm quá khứ: “Tôi nhớ lần trước ở nhà em tôi còn làm lẩu cá dưa chua cho em ăn, em nói tay nghề tôi rất được. Khi đó tôi tưởng rằng bản thân cuối cùng cũng đã tìm được nửa kia, sau đó hai chúng ta…”

Anh ta ngừng lời, không nói tiếp nữa.

Thực ra Vưu Minh Hứa vẫn nhớ tối đó cô và anh ta đã làm gì, dường như là để anh ta sàm sỡ như ôm hay sờ tay gì đó. Dù sao khi đó vẫn còn là một cô cảnh sát tầm thường, đi xem mặt lại gặp được một anh luật sư trẻ trung tài giỏi như vậy, anh ta còn ngày nào cũng dỗ dành cô, thực chất cả hai cũng khá trân trọng nhau.

Vưu Minh Hứa: “Im miệng.”

La Vũ cười cười, tầm mắt vượt qua cô, nhìn về ngọn cây và mái nhà tĩnh lặng ngoài cửa sổ, nói: “Không cần biết em có tin hay không, những ngày tháng đó, tôi thực sự rất vui vẻ. Khi đó tôi nghĩ, nếu thực sự có thể sống cùng em đến hết cuộc đời, có bảo tôi buông bỏ tất cả mọi chuyện, rửa tay gác kiếm cũng không phải không có khả năng.”

Vưu Minh Hứa biết những lời anh ta nói không phải câu nào cũng là giả dối. Khi đó, ánh mắt nhìn cô của La Vũ vô thức trầm lắng, đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ. Cô vẫn còn ấn tượng về ánh mắt đó.

Nhưng hôm nay cô không phải đến để nghe anh ta tỏ tình.

Cô thậm chí còn có chút tức giận mơ hồ. Tốn thời gian nửa ngày, cuối cùng phát hiện tên này là cố tình đến quấy nhiễu cô, làm cô ghê tởm hệt như ngày trước chứ thực ra chẳng thu được chút tin tức tình báo nào. Vậy thì cô thực sẽ xách cổ tẩn cho anh ta một trận.

Lúc này, cấp dưới gõ cửa, nhân viên phục vụ đem món ăn vào phòng. La Vũ nói: “Ăn trước đã.”

Thức ăn đã lên đủ, những người còn lại đều rời khỏi phòng, thế là lại chỉ còn hai người họ.

La Vũ nói: “Hôm đó sao em lại lọt vào tay A Hoa?”

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta.

Vậy nên người này vốn không biết cô có mặt tại đó, song sau khi thấy tình hình bèn không chút do dự nổ súng giết chết A Hoa rồi cứu cô?

Cho dù khi đó anh ta muốn tính kế A Hoa thì cũng không cần thiết phải giết người. Anh ta để người mình chết trong tay mình sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn. Thế nên thực sự là vì cứu cô nên mới phải làm vậy?

“Hôm đó cảm ơn anh.” Vưu Minh Hứa nói.

La Vũ lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Không cần. Ai động vào em, tôi giết kẻ đó.”

Vưu Minh Hứa ngẩn người.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Anh ta nói.

Câu hỏi của anh ta chẳng dễ trả lời chút nào. Vưu Minh Hứa không biết La Vũ nắm được bao nhiêu về chị Vân và người đón đầu.

Cô nói: “Tôi cũng là nhận lệnh, tạm thời giúp đỡ một đội khác đến khách sạn XX bắt người, kết quả lại bắt hụt. Thấy mấy người A Hoa đáng ngờ nên tôi bám theo, giả vờ nhất thời lơ là để họ đưa lên xe. Vốn định thuận thế tìm hiểu rõ ngọn nguồn, những chuyện về sau thì anh biết rồi đó.”

Khách sạn XX chính là nơi dừng chân của chị Vân.

Cô nói lập lờ nước đôi song không bỏ qua tia vui mừng vụt lên trong mắt La Vũ. Vưu Minh Hứa lập tức hiểu ra, hóa ra hôm nay La Vũ cũng ôm tâm tư moi móc chuyện từ phía cô.

Anh ta khuấy nhẹ chiếc thìa trong bát canh, nói: “Biết là đi bắt ai không?”

Vưu Minh Hứa nói: “Anh thấy tôi có khả năng nói cho anh không?”

La Vũ cười nói: “Biết ngay em chẳng có được mấy lời thật lòng. Có điều những điều ban nãy là đủ rồi.”

Vưu Minh Hứa: “Hôm qua vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”

La Vũ nhìn cô rồi mỉm cười. Ánh mắt đó hiện rõ ý: mọi người đều biết cả, không nhất thiết phải giả vờ dò thám lẫn nhau.

Vưu Minh Hứa ngả người về sau, lật bài: “Anh hẹn tôi đến rốt cuộc là vì điều gì?”

Nụ cười trên mặt La Vũ dần thu lại, con ngươi trầm xuống: “Vưu Minh Hứa, tôi biết em muốn đạt được thứ gì. Chắc em cũng đoán được tôi muốn có được thứ gì. Có điều ấy mà, trên đời này, muốn có được thứ không thuộc về mình đều cần phải trả giá và đối mặt với nguy hiểm. Em và tôi đều giống nhau, cảnh sát và tội phạm cũng vậy. Nhìn dáng vẻ ngày hôm nay của em, tôi đã không nhịn được! Lòng tôi ngứa ngáy vô cùng! Tôi bỗng muốn cược một ván lớn, xem xem giữa hai chúng ta ai có thể ăn ai. Làm một cuộc giao dịch đi!”

“Giao dịch gì?”

Anh ta đứng dậy, bước tới gác tay lên vai cô, nói: “Em đến bên tôi hai tháng, cho tôi một cơ hội. Em chẳng phải muốn điều tra Khải Dương sao? Theo tôi, có thể điều tra được gì thì phải xem bản lĩnh của em. Hoặc là em đưa tôi vào tù; hoặc là tôi đưa em lên giường. Dám không?”