Chờ Tôi Có Tội

Quyển 5 - Chương 206




Anh ta vừa nhắc vậy, Hình Kỷ Phục lập tức lộ ra chút trầm tư. Quách Phi Vanh cũng nhíu mày, Hoàng Lung đầy một bụng tâm tư. Anh ta và La Vũ tranh chấp nội bộ là chuyện của hai người, nhưng nếu có kẻ đè đầu cưỡi cổ, chặt đứt con đường tiền tài của họ thì lại là chuyện khác.

Hình Kỷ Phục nói: “Tiếp tục tìm A Hoa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tôi phải xem là ai đang dở trò quỷ sau lưng chúng ta.”

“Vâng.” “Được.” “Vâng.”

Quách Phi Vanh hỏi: “Bên phía Vân Nam phải làm thế nào? Sáng sớm nay họ vẫn còn liên lạc với chúng ta, hay tôi đích thân đi đón?”

Hình Kỷ Phục nhìn Quách Phi Vanh hai lượt, dù thần sắc ông ta lạnh nhạt song lại khiến cho một người đàn ông 40 tuổi như hắn hơi tái mặt, biết bản thân đã hỏi một câu ngu ngốc.

Thực ra cũng không thể trách hắn nóng vội, chuyện làm ăn lớn như thế, thị trường lớn đến vậy, ba người có mặt tại đây ai mà chẳng muốn được làm chủ. Trong tay Quách Phi Vanh đã có một trợ thủ đắc lực là A Hoa, giờ không đứng ra, nhỡ may việc không còn cơ hội đến tay hắn nữa thì biết làm sao?

Hoàng Lung cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Anh Vanh, em rể cũng bị cuốn vào rồi, anh còn nhúng tay tiếp, chẳng may lại… ha ha ha…”

Quách Phi Vanh trừng mắt nhìn anh ta, chửi thầm trong bụng đúng là miệng chó không nhả nổi ngà voi.

Hoàng Lung nào thèm để bụng, anh ta trước nay chẳng kiêng kị điều gì. Anh ta cũng biết rõ chính vì tính cách chua ngoa, dễ đắc tội người khác của bản thân trái lại khiến Hình Kỷ Phục yên tâm giao việc cho mình.

Hình Kỷ Phục nói: “Được rồi, A Lung cậu bớt nói vài câu. Việc này chưa biết chừng còn che giấu âm mưu, bên phía Vân Nam cứ để đó, tạm thời không cần gặp mặt. Để tôi nghĩ cách.”

Vậy là sự việc kết thúc.

Hình Kỷ Phục nói tiếp: “Diễm Quân cũng đang ở đây, buổi trưa cùng đi ăn bữa cơm.”

Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đều đồng ý, La Vũ cười nói: “Ông chủ, tôi không đi, có hẹn rồi.”

Hình Kỷ Phục còn chưa lên tiếng, Hoàng Lung đã mở lời trước: “Hẹn ai thế?”

La Vũ lúc bấy giờ mới để lộ chút đắc ý, nói qua loa: “Bạn gái.”

La Vũ hiện giờ trở thành tâm phúc mới của Hình Kỷ Phục, mấy năm này lại thường ăn chơi trác táng ở những nơi phong hoa tuyết nguyệt, bên cạnh chưa từng có người phụ nữ đàng hoàng. Anh ta vừa nói vậy, đến Hình Kỷ Phục cũng có chút bất ngờ, hỏi: “Người thế nào?”

La Vũ nói: “Giới thiệu trước với ông chủ, cô ấy là cảnh sát. Chính là người lúc trước tôi đã từng theo đuổi, Vưu Minh Hứa.”

Hình Kỷ Phục nhìn anh ta.

Hoàng Lung chế nhạo: “Đừng có chém, chẳng phải cậu theo đuổi bao lâu cũng đều thất bại đó sao? Người ta là cảnh sát, cậu có thể vừa mắt cô ta? Cẩn thận đừng để người ta cho vào ngục.”

Hình Kỷ Phục nói: “Cậu im đi, nghe cậu ta nói.”

La Vũ cười nhạo Hoàng Lung một tiếng, nói: “Ông chủ, ông đừng nghe anh ta. Ban đầu là không theo đuổi được, gần đây tôi tiện tay giúp cô ấy một việc lớn, cái nhìn của cô ấy với tôi cũng đã có chút thay đổi, chẳng phải rất thú vị sao? Hôm nay tôi buộc phải đi gặp cô ấy, ông chủ, xin lỗi.”

Lời này trái lại khiến Hình Kỷ Phục lộ chút ý cười, gật đầu hỏi: “Cô ta… thế nào?”

La Vũ nói: “Là một cảnh sát nhỏ bé, bình thường, làm bên hình sự, giải quyết mấy án giết người báo thù, giết người vì tình gì đó, không dính dáng đến bên ta.”

Quách Phi Vanh cười nói: “Cậu thực muốn tìm cảnh sát, sao không đi gạ gẫm con gái Cục trưởng, Sở trưởng gì đó có phải tốt hơn không.”

La Vũ nói: “Tôi chỉ muốn có được cô ấy.”

Hình Kỷ Phục gật đầu: “Đi đi. Có điều A Lung nói không sai, yêu đương với cảnh sát mà cậu cũng nghĩ ra được! Cẩn thận, đừng có để bản thân bị chơi đến ngồi tù.”

La Vũ nói: “Tôi biết.”

———

Sáng sớm nay, Vưu Minh Hứa nhận được một tin nhắn của La Vũ:

“Đừng mang theo người, cũng đừng có giở mấy trò vô dụng, ngoan ngoãn cùng tôi ăn một bữa cơm.”

Vưu Minh Hứa tất nhiên sẽ không nghe lời anh ta.

Số 23 đường Văn Sơn có một nhà hàng riêng tư, xa hoa tên Vinh Phu Đệ. Phía cô đã nghĩ cách sắp xếp hai người cảnh sát giả trang nhân viên phục vụ trong căn phòng mà La Vũ đặt trước. Ngoài ra cũng có người mai phục bên ngoài. La Vũ biết mấy người Cảnh Bình, Ân Phùng nên họ chỉ có thể ẩn nấp tại tầng lầu bên cạnh, dùng ống nhòm quan sát tình hình, lắng nghe động tĩnh qua máy nghe trộm.

Vưu Minh Hứa không hề căng thẳng. La Vũ là một người thông minh, sẽ không động vào cô ngay dưới tầm mắt của cảnh sát. Điều cô tò mò hơn chính là mục đích La Vũ hẹn gặp cô kia.

12 giờ trưa, Vưu Minh Hứa đến cổng nhà hàng Vinh Phu Đệ. Nơi này được xây thành đình viện kiểu Trung, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, đi qua mấy cổng vòng cung tới trước một gian phòng gỗ cổ xưa, bên trong được thắp đèn sáng trưng, trong phòng sớm đã có người.

Vưu Minh Hứa bước vào, trước tiên nhìn người phục vụ đứng bên gian chuẩn bị đồ ăn, phục vụ cũng nhìn cô rồi tiếp tục chuẩn bị món.

Căn phòng rất rộng, được trang trí theo phong cách cổ điển, tinh tế, khiêm nhường song cũng lộ vẻ xa hoa. La Vũ ngồi bên chiếc bàn tròn, một nam một nữ đứng sau. Ngoài ra, phía ngoài cũng có năm, sáu người canh giữ.

Hôm nay Vưu Minh Hứa đến đây chỉ với quần bò áo phao đơn giản, trái lại La Vũ mặc bộ vest mới toanh, sơ mi trắng toát, cúc áo sáng loáng, vô cùng là lượt. Anh ta nhìn cô rồi ra hiệu cho cô gái cấp dưới bằng ánh mắt.

Cô ta đi tới, ra ý cần phải khám người Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa bình thản giơ cao hai tay, cô ta lấy đi còng tay, điện thoại và một chiếc bút ghi âm rồi quay đầu nhìn La Vũ. Vưu Minh Hứa điềm nhiên như không.

La Vũ nói: “Tháo đồng hồ của cô ấy xuống.”

Vưu Minh Hứa lạnh mặt, máy nghe trộm được lắp trong đồng hồ, La Vũ quả là tinh mắt.

Thế là máy nghe trộm cũng bị mang đi mất, Vưu Minh Hứa ngồi xuống vị trí đối diện anh ta, La Vũ khẽ nhấc tay, cấp dưới lập tức ra ngoài, còn gọi toàn bộ nhân viên phục vụ đi theo rồi khép cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong tòa nhà cách khoảng trăm mét bên cạnh, Cảnh Bình, Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn đều cầm ống nhòm, có thể nhìn rõ mồn một hai người ngồi đối diện nhau qua cửa sổ thủy tinh của căn phòng đó.

Hứa Mộng Sơn đặt thiết bị nghe lén xuống, nói: “Bị thu rồi.”

Cảnh Bình nói: “Ra hiệu cho tổ 1 tiến lên, nếu có biến cố, trong vòng 1 phút buộc phải đi tới căn phòng đó.”

Hứa Mộng Sơn nói: “Vâng.” Xong lại cười cười: “Có điều chắc sẽ không sao, bọn em đều đã chứng kiến thân thủ của La Vũ. Vưu tỷ có thể nén giận, không làm gì anh ta đã là tốt lắm rồi.”

Cảnh Bình nghe vậy không khỏi bật cười. Qua ống nhòm, anh có thể thấy thần sắc bình thường như mọi ngày của Vưu Minh Hứa, chỉ là có chút lạnh nhạt vì người đối diện là La Vũ. Người phụ nữ này dường như sớm đã quen với việc bước đi trên mũi giáo, cũng giống hệt như anh.

Hứa Mộng Sơn quay đầu, thấy Ân Phùng tuy không để lộ chút biểu cảm nào trên mặt song ánh mắt lành lạnh. Hứa Mộng Sơn sao có thể không biết thù mới hận cũ giữa anh và La Vũ. Hiện giờ, Vưu Minh Hứa vì manh mối mà phải đi ăn cùng La Vũ. Tuy chỉ là diễn kịch song cái mùi giấm chua này… Chẹp chẹp, Hứa Mộng Sơn vỗ vai anh, nói: “Không cần phải ghen, La Vũ là tên khốn nạn, Vưu tỷ ghét đàn ông khốn nạn nhất đấy.” Nói đoạn, Hứa Mộng Sơn mới đờ ra, anh lỡ lời mất rồi!

Trái lại, Ân Phùng thấy chẳng có gì là không đúng, khóe môi nhẹ cong một đường lạnh lẽo: “Đó là tất nhiên.”

Trong phòng bao.

La Vũ không hề nóng vội, đứng dậy đi đến cạnh bàn pha trà, pha xong mới quay lại, rót cho Vưu Minh Hứa một tách. Vưu Minh Hứa ngồi rất vững vàng, để mặc cho anh ta hầu hạ. Rót xong, La Vũ cúi người ghé sát tai cô nói: “Uống.”

Một chữ đơn giản mang theo giọng mệnh lệnh lại như thấm nét trêu ghẹo của đàn ông dành cho phụ nữ.