Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 187




Ân Phùng nói: “À, tôi để cho chúng thấy tôi vì yêu mà sinh hận, lỡ tay giết chết A Hứa. Chúng hận tôi đến thế, Vệ Lan một khi nhìn thấy, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ điểm yếu to đùng này, sẽ tung ta tung tăng đi báo cáo cho kẻ tay trên. Lần này có lẽ sẽ không thể lôi ra tên cầm đầu, nhưng ít nhất cũng khiến chúng tổn thất nghiêm trọng.”

Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều im lặng.

Hứa Mộng Sơn nghe qua, cảm thấy kế sách này rất được. Dù sao hai người cũng yêu hận triền miên, tan tan hợp hợp, người ngoài chẳng ai có thể nói rõ ràng. Chẳng trách nội gián sẽ tin.

Anh ấy hỏi vô cùng hứng chí: “Vậy anh “giết” Vưu tỷ kiểu gì?”

Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh ấy: “Cậu hỏi nhiều thế làm cái gì?!”

Còn chưa nói dứt câu, mấy ngón tay lành lạnh của người nào đó đã chạm vào cổ cô, cô giật thót, người bên cạnh cất tiếng: “Bóp chết thế này này.” Tay anh còn vuốt nhẹ hai cái trên cổ cô.

Vưu Minh Hứa đập tay anh xuống.

Cô bất giác liếc nhìn Cảnh Bình, hôm nay anh cũng mặc chiếc jacket như Hứa Mộng Sơn, một tay gác trên cửa xe, đang nhìn bọn họ. Cách ăn mặc vô cùng phổ biến song không hề làm mất đi nét ngay thẳng mà lạnh lùng nghiêm nghị của anh. Trong mắt Cảnh Bình có ý cười sâu xa, tựa như phát hiện ra điều gì nhưng lại vô cùng ung dung, nhàn nhã. Vưu Minh Hứa bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, ngoảnh đầu nhìn thẳng phía trước, vừa định vắt chéo chân thì lại phát hiện mép váy bị Cảnh Bình đè lên.

Cô nhẹ huých tay vào người anh, nhấc góc váy ra hiệu cho anh biết. Cảnh Bình liếc nhìn, hóa ra là váy cô bị đùi anh đè lên phần lớn, vừa lên xe nên không để ý. Hai người nhìn nhau, anh nhấc chân kéo góc váy của cô ra, hạ giọng nói: “Xin lỗi.”

Vưu Minh Hứa: “Có gì đâu.”

Cảnh Bình nói: “Mặc thế này lát nữa chạy nổi không?”

Vưu Minh Hứa: “Không sao.”

Cảnh Bình quan sát kỹ chiếc váy voan dài cầu kỳ, kiến nghị: “Không được thì buộc nó vào.”

Vưu Minh Hứa: “Chủ ý hay đấy.’

Tầm mắt Cảnh Bình lại dừng trên chân cô, mu bàn chân cô khá gầy, đi chiếc giày này lại càng thêm nhỏ nhắn. Anh nói tiếp: “Giày nhìn còn được.”

“Ừ.”

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, nói cho cùng Ân Phùng vẫn có chừng mực, song không nhìn anh.

Khuôn mặt Ân Phùng không có biểu cảm gì, nhìn thẳng phía trước, cả quãng đường về sau đều giữ im lặng.

Bọn họ đến nơi rồi. Nơi này không được tính là phồn hoa, nhưng cũng không vắng lặng, là một tiểu khu rất bình thường. Lúc này trời vừa sáng, trong ngoài tiểu khu còn chưa có bóng người qua lại. Theo máy theo dõi vị trí và camera giám sát của cảnh sát, khoảng 5 phút trước, Vệ Lan đã lái xe vào đây, đi lên bằng thang máy.

Vì Vưu Minh Hứa đã dặn trước nên lần này cảnh sát đều dùng xe hơi bình thường, mấy chiếc xe nối đuôi nhau lái vào bãi đỗ tầng hầm, gần như không gây ra động tĩnh khác thường.

Vệ Lan lên tầng hai, hiện tại vẫn thấy hành động.

Xe Đồ Nha dẫn đầu, những chiếc xe khác lần lượt theo sau, lái về một phía khác của tầng hai, như vậy có thể bao vây chặt chẽ nghi phạm. Ai ngờ chỉ còn cách khoảng hơn 20 mét, họ bỗng thấy một chiếc xe hơi màu xe đột ngột xông thẳng về phía họ, lao về phía lối ra.

Mọi người đều cả kinh. Đồ Nha quát thất thanh: “Vệ Lan!” Vưu Minh Hứa nhìn kỹ, quả nhiên người lái xe là Vệ Lan. Trên xe còn có hai người đàn ông lạ mặt. Chỉ thấy thần sắc Vệ Lan căng cứng, hung ác nhìn bọn họ, đạp chân ga, xe xông đến với tốc độ càng lúc cành nhanh.

Bấy giờ, những chiếc xe đằng sau chưa thấy rõ tình hình phía trước, chỉ có thể nghe được âm thanh. Lối đi trong bãi độ tầng hầm nhỏ hẹp, bọn họ căn bản không kịp ngoảnh đầu đã thấy xe Vệ Lan chuẩn bị lao tới.

Lúc này, hai giọng nói cùng đồng thanh: “Đâm nó đi!”

Là Ân Phùng và Cảnh Bình.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Hứa Mộng Sơn lập tức chuẩn bị tư thế chống va đập theo phản xạ có điều kiện. Ân Phùng gập người, hai tay ôm đầu, khóe mắt liếc thấy Vưu Minh Hứa bèn đổ người lên cơ thể cô. Ai ngờ, đập vào mắt anh là cảnh tượng một cánh tay vươn ra, trực tiếp ôm Vưu Minh Hứa vào lòng.

Vưu Minh Hứa nào có cần người khác bảo vệ, cô đã thắt chặt dây an toàn, vừa chuẩn bị xong tư thế chống va đập thì một người bất ngờ ôm cô, một người đè cô, ba người chồng lên nhau như chóp La Hán. Bên trên là tấm lưng rắn chắc của Ân Phùng, song cơ thể cô thì lọt thỏm trong lòng Cảnh Bình. Hơi thở trong lòng anh khác hoàn toàn Ân Phùng, có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có mùi xà phòng bình thường nhất. Tay anh rất vững chãi, một cánh tay ôm cô, một tay khác giơ lên che chắn đầu hai người.

“Bịch!”

Tất thảy đều cảm nhận được cú va đập, suýt chút nữa thì bắn cả ra ngoài rồi lại bị dây an toàn kéo giật trở lại. Túi khí an toàn bật hết ra. Đầu Đồ Nha đập vào vô lăng, chảy máu ròng ròng, túi khí đã bảo vệ anh ấy. Hứa Mộng Sơn cũng chẳng tốt hơn là bao, máu me khắp mặt, hai cánh tay bị cắm đầy mảnh kính vỡ. Ba người ngồi ghế sau cũng bị thương ở mức độ khác nhau.

Đầu xe bẹp dí.

Tuy nhiên đối phương còn tệ hơn bọn họ nhiều. Dù sao xe của chúng cũng chỉ là một chiếc xe hơi bình thường, còn xe của bọn họ là SUV việt dã. Thân xe bọn chúng gần như vỡ nát, hai người ngồi băng ghế sau ngất xỉu, mặt mũi nhem nhuốm máu, Vệ Lan phủ phục trên vô lăng, từ từ ngẩng đầu lên.

Mức độ phản ứng của bọn chúng nhanh hơn trong dự tính của họ. Chỉ e Vệ Lan vừa đến đây, thuật lại tình hình, bọn chúng đã nhận ra điều bất thường bèn lập tức rút lui. May thay cảnh sát và Ân Phùng đến nhanh, vì vậy mới có thể đối diện trực tiếp thế này.

Hứa Mộng Sơn chợt thét lên: “Nằm xuống!” Đồng thời ấn Đồ Nha vẫn còn đang choáng váng xuống.

Cảnh Bình phản ứng nhanh nhất, Vưu Minh Hứa chỉ chậm hơn anh chút xíu. Hai người cởi dây an toàn, gần như cùng lúc cúi gập người nấp sau hàng ghế. Ân Phùng chỉ thấy sau lưng trống không, người được anh bảo vệ đã tránh ra nơi khác, anh cũng nghe được tiếng cảnh báo của Hứa Mộng Sơn, vừa định thuận thế lật người thì một cánh tay vươn tới, kéo tuột anh xuống, dây an toàn không biết đã được ai tháo ra từ bao giờ.

Mặt Ân Phùng gần như kề sát Vưu Minh Hứa, hai người nhìn nhau, chỉ nghe thấy mấy tiếng súng “bằng, bằng”. Cả hai đều thảng thốt, Ân Phùng ấn cô vào lòng.

Vệ Lan có súng. Dù bị thương song không quá nghiêm trọng, anh ta lăn về sau xe, liên tục bóp cò. Chiếc xe này của bọn họ chịu công kích đầu tiên, Hứa Mộng Sơn vừa né vừa rút súng bắn trả.

Những người ngồi sau cũng từ từ phản ứng lại, bắt đầu nổ súng. Dưới sự áp chế của súng đạn điên cuồng, Vệ Lan không dám thò đầu ra ngoài, Hứa Mộng Sơn nhân cơ hội xuống xe, mấy cảnh sát phía sau cũng cầm súng ép dần về phía anh ta.

Vưu Minh Hứa xuất phát từ nhà Ân Phùng nên không có súng, cô giãy thoát khỏi lòng Ân Phùng, bình tĩnh quan sát cục diện. Cảnh Bình ngẩng đầu, rút súng, nói: “Ở đây đừng động.”

Vưu Minh Hứa: “Cẩn thận.”

Cảnh Bình: “Ừ.” Anh không xuống xe mà từ từ mở cửa, để hở ra một góc, họng súng vươn ra từ khe hở, lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, một bóng đen vụt qua, Vệ Lan lướt qua chiếc xe đó, có lẽ là muốn tìm một nơi yểm hộ khác. Cảnh Bình nhíu mày, bắn một phát bắn tỉa vô cùng lặng lẽ, Vệ Lan ngã quỵ.

Hứa Mộng Sơn cũng nghe được tiếng súng xuất phát từ phía sau mình, quay đầu nhìn Cảnh Bình, trầm giọng cảm thán: “Ôi khiếp…”

Trên mặt Cảnh Bình không có một biểu cảm thừa thãi, nói: “Bắn trúng bụng, không chết ngay được.”

Mọi người cùng xuống xe, áp sát phía địch, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng cũng bước xuống. Trần Phong và những người khác cũng lập tức chạy đến bảo vệ Ân Phùng.