Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 181




Trên thế gian này, khác loài mãi mãi là khác loài. Đồng loại sẽ luôn tìm thấy nhau.

Dẫu cho trong mắt người đời, đặc biệt là trong mắt cảnh sát, Ân Phùng là một người thành công, chính trực, chính chắn, chỉ thỉnh thoảng có hơi lập dị. Nhưng hiện tại, anh phân liệt ra một nhân cách đơn thuần nhất, trong sáng nhất. Nhân cách ấy thay anh yêu một cô nữ cảnh sát đầy chính nghĩa.

Anh cũng đã yêu cô. Sau đó cưỡng hiếp cô.

Người phụ nữ này không biết vì sao lại tỉnh trước dự liệu, bất ngờ phát hiện bí mật sâu thẳm nhất của anh.

Sau đó, cô nhận định rằng anh có tội.

……

Vệ Lan trầm tư một khắc, nói: “Cậu lập tức thông báo với Trần Phong, rồi xuống nhà canh trừng. Tôi đứng canh ở đây. Chỉ e là sẽ xảy ra chuyện.”

Tiểu Yến cắn răng gật đầu, xuống nhà.

Khoảng 10 phút trôi qua, Vệ Lan canh trừng ngoài cửa phòng ngủ bỗng nghe thấy tiếng vang trong phòng, có cả tiếng người thấp thoáng. Anh ta vẫn đang kinh ngạc thì thấy cửa phòng bật mở, trên mặt Ân Phùng nhiều thêm một vết tím bầm, một bên má còn sưng lên. Sắc mặt Ân Phùng lạnh như băng, xông thẳng xuống nhà.

Vệ Lan đuổi theo: “Sao vậy? Cô ta đâu rồi?”

Ân Phùng nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta nhảy xuống từ cửa sổ, bên ngoài có ai ngăn cản không?”

Vệ Lan đáp: “Có.”

Hai người chạy nhanh ra ngoài, có người bật đèn, toàn bộ vườn hoa bỗng chốc sáng trưng, tầm mắt được mở rộng vô cùng. Thế là bọn họ nhìn rõ mồn một, có hai người đang giằng co tại con đường phía trước, không phải Vưu Minh Hứa và Tiểu Yến thì còn ai vào đây nữa?

Bình thường, Tiểu Yến căn bản không phải đối thủ của Vưu Minh Hứa, nhưng hôm nay thể lực của cô không đủ, vẫn chưa hồi phục, còn nhảy từ tầng hai xuống, một chân bị thương mất đi sự linh hoạt, không thể thoát thân khỏi Tiểu Yến.

Ân Phùng nhìn chằm chằm dáng hình cố chấp, không chịu thua phía trước, mắt anh càng thêm tối tăm, trong tối tăm còn có thêm dục vọng chiếm hữu ngày càng mãnh liệt đang cuộn trào. Anh nói với Vệ Lan: “Gọi Đồ Nha lên. Tiểu Yến không ngăn nổi cô ta.”

Vệ Lan ngẩng đầu nhìn ra, thực chất không chỉ Đồ Nha mà Lão Cửu, Trần Phong, Quán Quân đều có mặt. Bọn họ nghe được tiếng động nên đều ra ngoài, đứng bên vườn hoa lặng lẽ quan sát tình hình.

Bảy người đàn ông.

Không, bảy kẻ tâm lý biến thái có tội bao vây một nữ cảnh sát.

Ý nghĩ này vụt lên trong đầu Vệ Lan, anh ta thấy hưng phấn lạ lùng, đó là nỗi kích động mãnh liệt muốn hủy diệt điều gì đó. Vậy Ân Phùng thì sao? Phải chăng anh cũng cảm nhận được điều này?

Vệ Lan giơ tay ra hiệu về phía Đồ Nha.

Đồ Nha đứng lặng vài giây mới cất bước. Chỉ một vài chiêu đã túm được hai tay Vưu Minh Hứa, ấn chặt không để cô động đậy.

Ân Phùng nhìn cô vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, hai chân lộ ra bên ngoài, mắt anh co rút, bước nhanh tới phía cô. Những người khác thấy vậy cũng từ từ tiến lại.

Náo loạn đến mức này, trong lòng mọi người đều rõ, chuyện này đã không thể che giấu được nữa.

Tiếp sau, Ân Phùng sẽ lựa chọn thế nào đây?

Vưu Minh Hứa giãy giụa, thuốc lại phát huy tác dụng, cô nhìn ai cũng lờ mờ, mặt lại bắt đầu ửng đỏ, cơ thể cũng bắt đầu lụi dần. Đồ Nha vội túm chặt cô, tránh để cô gục xuống đất.

Ân Phùng cởi áo choàng, bao trọn lấy cô rồi bế lên, quay người vào nhà.

Lão Cửu cất tiếng: “Thầy Ân, cô ta biết rồi?”

Bước chân Ân Phùng khựng lại.

Trần Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trong ngực Ân Phùng thấm ý lạnh, song cũng xen chút không nỡ.

Quán Quân nói: “Thầy Ân, hay là giao cô ta cho tôi đi. Tôi có cách khiến cô ta mãi mãi không thể mở miệng nói chuyện.”

Trần Phong quát: “Vớ vẩn! Cô ấy là cảnh sát, cô ấy mà xảy ra chuyện, chúng ta đều không thoát khỏi liên quan, thầy Ân cũng sẽ không thể thoát thân! Huống hồ…” Cậu ta muốn nói lại ngừng.

Đồ Nha cất lời: “Cô ấy là người tốt! Thầy Ân, cậu đừng làm chuyện khiến tương lai bản thân phải hối hận!”

Ân Phùng lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

Mặt Tiểu Yến trắng bệch, vậy mà cũng nhẹ giọng nhắc lại lời Đồ Nha: “Thầy Ân, anh đừng làm chuyện khiến tương lai bản thân phải hối hận.”

Ân Phùng ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn hết một lượt, nói: “Đây là chuyện giữa tôi và cô ta, các người không ai được phép nhúng tay, cũng không được phép bám theo.” Sau đó, anh nhìn người trong lòng, như đang nói một mình: “Em nói em phải rời xa tôi, nói phải điều tra tôi, kiện tôi cưỡng hiếp. Thế nhưng sao em rời xa tôi được?” Anh cúi đầu ôm chặt cô, đi vào nhà.

Đến cầu thang, anh dừng bước, quay người đi về phía căn phòng dưới tầng hầm.

Những người bên ngoài nhìn rõ hướng đi của anh, đều lặng im thin thít.

Trong suốt những năm họ đi theo Ân Phùng, chưa từng thấy anh phạm tội, anh thậm chí còn trói buộc họ, cố gắng biểu hiện giống một người bình thường, bởi anh nói, William James – cha đẻ của tâm lý học người Mỹ nói rằng: Bạn muốn trở thành người thế nào, trước hết phải biểu hiện giống như người đó.

Điều này không có nghĩa rằng, Ân Phùng không có năng lực phạm tội.

Trong căn phòng ngầm, anh có gian mô phỏng phương thức phạm tội, trong đó đặt đủ loại rối gỗ, đủ loại công cụ phạm tội, còn có cả lồng giam.

Anh đơn độc ôm Vưu Minh Hứa bước vào trong đó. Không cho phép bất cứ ai theo cùng.

———

Khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại lần nữa, cô chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cả người cũng nhức mỏi vô cùng. Cô biết đây chính là tác dụng phụ sau khi dùng thuốc.

Cô quan sát xung quanh, nơi đây giống như một căn phòng dưới lòng đất, không có cửa sổ, cũng không có lấy một chút ánh sáng mặt trời.

Nhưng cảnh vật xung quanh không nghi ngờ gì, vừa nhìn đã khiến người ta rùng mình rợn tóc gáy. Mấy con rối gỗ to bằng người thật đứng bên tường, có nam có nữ, có già có trẻ, mặt chúng hiện nét cứng đờ chỉ có ở con rối, song sắc thái lại sống động như thật.

Chúng đều đang nhìn cô chằm chằm.

Tim Vưu Minh Hứa run lên.

Một bức tường khác treo đầy đồ đạc, có đủ các loại dao, cưa điện, dây thừng, máy khoan, còn có cả chiếc hộp trong suốt đựng dao giải phẫu. Chúng đều lóe sáng dưới ánh đèn.

Vưu Minh Hứa giãy giụa, muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện chỉ là vô dụng. Cổ tay, cổ chân cô đều vang lên những âm thanh chát chúa, bốn sợi xích sắt cùng bốn còng sắt nhốt chặt cô trên chiếc giường rộng thênh thang. Dù cô có giỏi võ nhường nào cũng chẳng thể chạy thoát.

Cô nhìn cổ chân, lúc trước bị thương vì nhảy từ tầng hai xuống, nhưng đã được bôi thuốc, quấn băng đầy đủ. Nơi đó hiện giờ đang mát lạnh.

Cô ra sức lắc dây xích, một chuỗi âm thanh vang lên, cô nghe được bản thân khàn giọng thét: “Có người không! Ân Phùng! Ân Phùng anh cút ra đây!”

Không ai hồi đáp, hầm giam lặng ngắt như tờ.

Vưu Minh Hứa hét gọi rất lâu, đến khi sức cùng lực kiệt, chán nản ngã về giường.

Cô không biết bản thân đã ngủ bao lâu, không biết giờ là lúc nào, điện thoại và các vật tùy thân đều không còn. Trên người cô vẫn là chiếc sơ mi của Ân Phùng, được đắp thêm tấm chăn.

Khoảng nửa giờ đồng hồ trôi qua, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở cầu thang. Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, nhìn người đó ung dung bước xuống.

Ân Phùng đã thay đồ, mặc sơ mi, quần âu, ánh đèn trắng chiếu xuống, anh càng thêm thanh lạnh, u ám và anh tuấn.

Vưu Minh Hứa nhìn anh chằm chằm.

Anh từ tốn bước đến, ngồi xuống cạnh giường, vuốt ve mặt cô, Vưu Minh Hứa nghiêng đầu né tránh.

Sau đó, anh quả quyết nắm cằm cô, siết đến nỗi khiến cô đau đớn, ép cô nhìn anh rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, thì thầm: “A Hứa, tôi phải làm thế nào với em đây?”