Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 176




Điện thoại cô đổ chuông, là cuộc gọi của Ân Phùng.

Cô nhận máy: “Alo?”

Lần này, phía anh vô cùng yên tĩnh, giọng nói anh vẫn dịu dàng như cũ: “Xuất phát chưa?”

Vưu Minh Hứa cũng không biết bản thân nghĩ gì mà bình tĩnh nói: “Chưa.”

Ân Phùng nói: “Vậy thì tốt. Ngại quá, có mấy người bạn đột nhiên ghé chơi, sau khi tôi xảy ra chuyện đã rất lâu rồi không liên lạc cùng họ, cũng chưa từng để họ đến thăm…”

Vưu Minh Hứa: “Biết rồi.” Cô vỗ vai ra hiệu cho tài xế dừng xe.

Ân Phùng im lặng một lát, nói: “Ngày mai tôi tìm em.”

Vưu Minh Hứa cười nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Ừ, tạm biệt.” Anh ngắt cuộc gọi trước.

Vưu Minh Hứa hạ điện thoại xuống nhìn hai giây rồi nhét vào trong túi, nói với tài xế: “Bác tài, quay đầu, đi nơi khác.”

Chiếc xe quay đầu, vừa ra khỏi con đường này thì cô nhìn thấy hai chiếc Convertible* lướt qua. Một chiếc màu vàng kim, một chiếc màu lam thẫm. Trên mỗi chiếc xe đều có ba, bốn người, cả nam lẫn nữ. Đàn ông đều quần là áo lượt, bộ dạng cao quý. Mỗi chiếc xe có hai người phụ nữ, đều là những cô nàng đẹp tinh tế, thân hình cực đẹp, giữa mùa đông, ngoài chiếc áo khoác da thì đều mặc váy, làm lộ ra làn da trắng như tuyết. Bọn họ cười nói vui vẻ, rất ồn ào, hoàn toàn không để ý tới Vưu Minh Hứa, chạy thẳng xe về hướng nhà Ân Phùng.

“Ái chà, là minh tinh phải không? Hay con cháu nhà giàu nhỉ?” Người tài xế không kìm được lẩm bẩm, còn quay đầu nhìn mấy cô gái xinh đẹp rạng ngời đó.

* Convertible là loại xe thể thao mui trần.

Vưu Minh Hứa cũng ngoảnh đầu, thấy hai chiếc xe dừng trước cổng nhà Ân Phùng, cánh cổng sắt từ từ mở ra, xe đều tiến vào trong biệt thự.

Cô quay đầu lại, ngồi im lặng một lát, chiếc xe đã sắp xe khỏi tiểu khu, cô lên tiếng: “Bác tài, cho tôi xuống đây.”

Tài xế hỏi một cách khó hiểu: “Sao lại không đi nữa vậy?”

Cô nói: “Tôi phải đi giết người.”

Người tài xế ngẩn ra, không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.

Khi Vưu Minh Hứa đi đến cổng lớn, trong lòng cô cực kỳ tĩnh lặng. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, cô bỗng nhớ lại khi anh vẫn còn là Vưu Anh Tuấn, có một đêm cô bắt gặp người phụ nữ trèo lên giường anh, chỉ là khi đó anh vô tội. Thế nhưng hạt giống khiến cô mơ hồ nhói đau và phiền muộn cũng được hình thành từ đó. Cô biết anh vốn dĩ là người thế nào, song vẫn lựa chọn mạo hiểm vì Vưu Anh Tuấn.

Nhưng hiện giờ, anh đã không còn là Vưu Anh Tuấn nữa.

Tối nay, khi anh gọi điện bảo cô không cần đến, giọng anh bình thản, nhẹ nhàng, như một lẽ dĩ nhiên.

Vưu Minh Hứa ấn chuông cổng.

Rất nhanh cánh cổng được mở ra, khi nhìn thấy cô, Lão Cửu sững người, không đợi ông phản ứng, Vưu Minh Hứa đã lách người vào, cười nhạt: “Anh ta hẹn cháu đến.”

Lúc trước, Ân Phùng đã dặn dò bọn họ, bất cứ khi nào Vưu Minh Hứa đến đều sẽ không ngăn cản. Lão Cửu do dự một lát thì Vưu Minh Hứa đã đi được một đoạn. Lão Cửu ngẫm nghĩ, cũng lười nhúng tay bèn tiếp tục đi tưới hoa.

Khi đi qua vườn hoa, cô vẫn thấy Quán Quân đang sửa cây cảnh. Vưu Minh Hứa nghĩ, quỷ tài mạng Internet ngày trước bây giờ đã chẳng còn dấu tích.

Hồi trước, mỗi lần Vưu Minh Hứa đến đây, Quán Quân đều không thèm ngước nhìn cô lấy một lần, vậy mà hôm nay lại ngẩng đầu, trước là nhìn cô rồi nhìn mấy người ồn ào trên sân thượng xong cười ra từng tiếng khằng khặc. Dáng vẻ anh ta quái đản, chiếc kéo trong tay lạch cạch cắt đứt một cành hoa xinh đẹp. Quả thực là bộ dạng đang chờ xem một vở kịch hay.

Vưu Minh Hứa lạnh lùng nhìn anh ta rồi đi về phía nhà.

Vừa đến dưới tầng, một bóng người vụt tới, chặn đường không để cô bước vào.

Vưu Minh Hứa nhìn Đồ Nha: “Tránh ra.”

Mặt Đồ Nha căng ra, hơi đỏ hồng, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, anh ấy không lên tiếng, cũng chẳng tránh đường.

Vưu Minh Hứa: “Đồ Nha, đây là chuyện giữa tôi và anh ta.”

Đồ Nha lắc đầu: “Đừng đi. Cậu ấy chẳng qua chỉ là góp vui lấy lệ, xã giao chút thôi, không hề coi những việc đó là thật. Cậu ấy vẫn chưa nhớ lại, cho nên…”

Vưu Minh Hứa nói: “Nhưng tôi coi là thật. Tính động thủ với tôi sao?”

Đồ Nha im lặng một lúc, cuối cùng cũng chịu nhường đường. Lòng anh ấy bí bức đến phát hoảng, cắn chặt răng, quay về phòng uống rượu.

Vưu Minh Hứa bước lên theo bậc cầu thang.

Đến tầng ba, đập vào mắt là bàn chế biến món ăn dạng mở, đầu bếp Vệ Lan đứng ở đó, mặc bộ đồ đầu bếp đẹp đẽ nhất, đầu đội mũ đầu bếp, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu.

Vệ Lan, vì bố mẹ tranh chấp với người khác trong làm ăn kinh doanh nên vay nặng lãi, một nhà ba người chịu ngược đãi, anh ta vô ý giết người vào năm 23 tuổi. Ngồi tù 8 năm, hiện nay đã 33 tuổi.

Người thanh niên điển trai nhìn cô, trong mắt vụt lên một tia gượng gạo, lập tức nói: “Cô đợi một lát, tôi đi thông báo cho thầy Ân.”

Vưu Minh Hứa: “Đứng im, đừng có động đậy.”

Vệ Lan khựng bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vưu Minh Hứa đi lên sân thượng, sau đó cúi đầu.

———-

Không giống như lần trước cô đến, nền nhạc dịu nhẹ hiện giờ được chuyển sang loại rất “happy”, rất huyễn hoặc, lò sưởi trong tường cháy rừng rực. Mấy người đàn ông mỗi người một ly rượu trên tay, dựa bên lan can tán gẫu cùng nhau, bên cạnh đều có một người đẹp bầu bạn. Có rượu, có mỹ thực, có phụ nữ mới thú vị mà.

Bên cạnh Ân Phùng cũng có một cô.

Bọn họ đang nói chuyện động thái gần đây của thị trường văn hóa, chuyện đầu tư phim ảnh, luận rượu ngon, sách hay trà tốt. Tất nhiên, họ cũng cực kỳ tò mò trước việc Ân Phùng “mất tích” suốt một năm rưỡi này. Có điều, tính cách Ân Phùng trước nay cổ quái, nói anh thanh cao thì chính là ngao du giữa vốn và thị trường, kiếm được món tiền khổng lồ, hoàn toàn không thua kém những thương nhân tài giỏi; nhưng nếu nói anh vì công danh lợi lộc, anh lại có thể rời khỏi thương trường rất lâu, chuyên tâm viết sách, như mê như say, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Bởi vậy, anh có “bế quan” viết sách cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Ân Phùng vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè, tuy đã rất lâu không gặp, nhưng chỉ cần Ân Phùng muốn, phút chốc là anh đã có thể xóa bỏ sự xa lạ giữa mọi người, nói đến khí thế ngất trời, thân thiết không một khoảng cách.

Một người chỉ vào cô gái bên cạnh anh, cười nói: “Đây là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty của ông chủ Triệu, còn chưa ra mắt công chúng đâu. Cô ấy bảo rằng sùng bái thầy Ân nhất. Lisa, hôm nay mọi người đưa em đến gặp thần tượng, còn không mau kính thầy Ân một ly. Tương lai nếu có phim chuyển thể từ tiểu thuyết, cho em một vai diễn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhà làm phim nào mà chẳng phải nể mặt thầy Ân.”

Ân Phùng quan sát cô gái.

Lisa khoảng 22, 23 tuổi, trắng trẻo, nhỏ nhắn, đẹp thanh thuần, mái tóc dài đen mượt. Lúc này, cô gái đã cởi chiếc áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc váy dài màu khói xám, rung động lòng người, gần gũi như cô em gái nhà bên.

Cô ta ngoan ngoãn nâng ly rượu, đưa đến trước mặt Ân Phùng, thanh âm mềm mại, yêu kiều: “Thầy Ân, nể mặt em uống một ly có được không?”

Trong cảm nhận của Ân Phùng, anh đã rất lâu rồi không chạm vào phụ nữ. Còn người con gái trước mặt hiển nhiên chính là mẫu mà anh yêu thích, nếu không hôm nay họ cũng sẽ không đưa cô ta đến đây. Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, vòng eo thon gọn, ngoan ngoãn lại biết chiều lòng người.

Một tay Ân Phùng gác trên lan can, hờ hững nhìn cô ta, nhận ly rượu, một hơi uống cạn rồi đặt ly trở lại tay cô ta.

Mắt Lisa sáng lên.

Những người đàn ông và phụ nữ bên cạnh sớm đã nhìn quen cảnh này. Có điều mọi người đều biết, Ân Phùng sẽ không dễ dàng đến với một người phụ nữ nào, nhưng anh đã rất lâu rồi không ra ngoài, nhìn tình hình trước mắt, không chừng sẽ có vở kịch hay.

Mọi người tiếp tục trò chuyện, Lisa luôn đứng cạnh Ân Phùng. Người đàn ông này là đại tài tử danh nổi như cồn, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, hơn nữa cũng có thể đầu tư và có sức ảnh hưởng trong quay chụp phim. Một cơ hội tốt như vậy, cô ta sao có thể bỏ qua? Vả lại, nhìn dáng vẻ của anh, dường như cũng có chút ý tứ với cô ta.