Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 170




Cam Hồng Ý là đứa em trai duy nhất của Cam Hồng Oanh. Bố mẹ mất sớm, hai người sống nương tựa vào nhau từ nhỏ.

Cảm Hồng Ý học tốt từ bé, là người chị gái lớn hơn 10 tuổi đã nuôi cậu ta khôn lớn. Cam Hồng Oanh ở lại quê nhà nằm ở biên giới, mở một tiệm tạp hóa nhỏ để duy trì kế sinh nhai. Năm xưa, Cam Hồng Ý thi đỗ đại học ở Côn Minh, hiện tại đang học năm hai.

Tháng trước, Cam Hồng Oanh bị cưỡng hiếp rồi giết chết, cửa tiệm tạp hóa bị phóng hỏa.

Khi Cam Hồng Ý về đến nhà, thứ cậu ta nhìn thấy chỉ còn là một cỗ thi thể cháy đen đến đáng sợ.

Quách Hưng là cảnh sát nằm vùng, tuy không giết người nhưng cũng không thành công ngăn chặn tội phạm. Theo thông tin Cảnh Bình nắm được, Quách Hưng xin cấp trên dùng hết lương mấy tháng liền của anh ta để trợ cấp cho cậu thanh niên này. Hai người có gặp riêng nhau không thì không ai hay biết. Nhưng bề ngoài, quả thực là tên Quách Hưng và một đồng bọn khác được liệt trong danh sách tội phạm truy nã.

Cam Hồng Ý và đồng phạm đều nhận tội. Hai tên đồng phạm đều cực kỳ hối hận, thân là một sinh viên đại học, bọn họ chỉ là nhất thời trào dâng căm phẫn, bốc đồng, nghe lời của Cam Hồng Ý, muốn báo thù cho người chị của người anh em này.

Trong phòng thẩm vấn, Cam Hồng Ý cực kỳ bình tĩnh. Theo lời khai của cậu ta, kể từ khi chị gái qua đời, cậu ta đã đi photo lại lệnh truy nã hai tội phạm, ngày ngày đều mang theo người. Chỉ là, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy đồng phạm của Quách Hưng.

Trái lại, Cam Hồng Ý đã bất ngờ gặp được Quách Hưng ngày đi thăm mộ chị gái, từ đó bắt đầu để ý đến anh ta.

“Đây không phải là lần duy nhất hai người gặp mặt trước khi cậu giết anh ấy phải không?” Hứa Mộng Sơn dò hỏi.

Biểu cảm của Cam Hồng Ý lúc này mới trở nên kỳ lạ: “… Không phải.”

“Còn có gì nữa?”

Cam Hồng Ý im lặng một hồi mới nói: “Tháng trước tôi đã thử giết anh ta một lần nhưng không thành công.”

Đó là ở ngoài một quán rượu, sau khi chị gái mất được mấy ngày, Cam Hồng Ý bám theo Quách Hưng, đợi đến khi chỉ còn một mình anh ta, Cam Hồng Ý cầm dao xông tới. Trong trường, Cam Hồng Ý được coi là giỏi thể thao, cơ thể nhanh nhạy, sức lớn. Ai ngờ, dao còn chưa cắm vào người Quách Hưng thì đã bị anh ta túm chặt cổ tay, bẻ ngược lại, ấn chặt cậu ta xuống đất.

Khi nhìn thấy là cậu ta, trong mắt Quách Hưng vụt lên một tia áy náy, sau đó buông tay, lạnh lùng nói: “Đừng đến nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Mắt Cam Hồng Ý đỏ sọng, cầm dao chạy mất.

Nhưng đó là loại cảm giác thế nào? Trái tim tràn đầy thù hận mãnh liệt của cậu ta lại bị nét áy náy trong mắt người đó đâm đến nhói đau.

Anh không nên thấy áy này, anh nên là một ác ma giết người không chớp mắt. Anh đã hủy diệt vốn đã không toàn vẹn của tôi.

Ân Phùng suy luận chẳng sai, Cam Hồng Ý là một cậu nhóc vô cùng thông minh. Sau một lần thất bại, biết không thể lấy cứng đối cứng, cậu ta bèn lập mưu giành thắng lợi. Thậm chí cậu ta còn mua đôi ba đứa nhóc lưu lạc nơi đầu đường xó chợ ở quê nhà, thay cậu ta theo dõi những nơi đám côn đồ kia thường tụ tập, theo dõi phụ cận nhà Quách Hưng. Không ai có thể nghi ngờ trẻ con, bao gồm tội phạm.

Sau khi biết Quách Hưng bí mật đi lên phương Bắc, cậu ta lại nhờ vả bạn học ở quê, lấy được số tàu của Quách Hưng, biết anh ta đến Tương Thành. Cậu ta lập tức theo tới đây.

Về sau, cậu ta vạch kế hoạch mưu sát tại trại cá.

……

Vưu Minh Hứa nghĩ, có lẽ Quách Hưng luôn biết cậu nhóc này bám theo mình, nhưng có lẽ anh ta không coi đó là chuyện to tát, thậm chí có khả năng còn cố tình tiếp xúc với cậu ta. Có lẽ, xuất phát từ nỗi áy náy trong thâm tâm, Quách Hưng cũng muốn tìm kiếm sự an ủi không thể chia sẻ cùng người khác từ cậu nhóc này chăng?

Còn Cam Hồng Ý thì sao? Kể từ khi bị bắt, từ thần thái, hành động khi nhắc đến Quách Hưng và từ khẩu cung của cậu ta, Vưu Minh Hứa nhìn ra được, cậu ta rõ ràng đã thấy sự áy náy và mềm lòng của Quách Hưng. Bởi vậy mới có thể nhảy xuống ao. Cậu ta là một người vô cùng thông minh, nhạy cảm, cậu ta dựa vào điều gì mà dám cược rằng bản thân nhảy xuống nước, Quách Hưng chắc chắn sẽ cứu cậu ta?

Không một ai ngờ được, đến bản thân Quách Hưng chắc chắn cũng không ngờ tới, một kẻ nằm vùng chịu khổ chịu nhục, ôm bí mật về thân phận, không chết trong tay tội phạm, không chết trong tay những cảnh sát không biết nội tình, mà lại chết trong tay gia quyến của nạn nhân mình muốn bảo vệ.

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Vưu Minh Hứa đứng dựa lan can hóng gió.

Mỗi khi tâm tình trĩu nặng, cô đều cần hút một điếu thuốc.

Cô móc bật lửa, ngậm thuốc lá, vừa định châm thuốc thì một người đi tới bên cạnh.

Cảnh Bình cũng nhìn về phương xa, im lặng không nói.

Vưu Minh Hứa vỗ vai anh: “Lão Cảnh, có phải rất muốn đánh người không?”

Cảnh Bình nhếch mép: “Đúng vậy, nhưng không thể đánh thỏa thuê một trận. Nếu tôi là Lão Quách, có lẽ cũng tức đến đội mồ sống dậy.”

Vưu Minh Hứa nói: “Anh không phải anh ấy.”

Cảnh Bình ngoảnh đầu nhìn cô: “Có gì khác biệt?”

Vưu Minh Hứa nói: “Không biết, dù dao thì em cảm thấy hai người có lẽ không giống nhau.”

Cảnh Bình im lặng một lát, cười khổ: “Món nợ này không biết nên tính lên đầu ai.”

“Tính lên đầu tổ chức tội phạm đi.” Vưu Minh Hứa nói, “Nếu không Lão Quách sao có thể cõng một tội danh vốn không tồn tại, còn không thể biện bạch?”

“Ừ.” Cảnh Bình châm thuốc, “Tính trên đầu bọn chúng.” Nói đoạn, anh duỗi tay châm thuốc cho Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa không từ chối, ngậm thuốc, cúi đầu ghé sát về phía bật lửa. Môi cô rất đẹp, nhỏ nhắn nhưng căng mọng, đôi môi hồng ngậm điếu thuốc trắng, lộ chút răng. Cảnh Bình liếc nhìn rồi cất bật lửa.

“Vẫn chưa tìm được phần chứng cứ kia?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Cảnh Bình đáp: “Chưa. Nhóm ba người của Cam Hồng Ý không thấy đồ gì đặc biệt. Chúng cũng chỉ lấy tiền mặt từ người Quách Hưng. Tìm hết đồ đạc và chỗ ở của họ cũng không có. Tôi cho rằng chúng khai thật. Tôi nghĩ cho dù mấy đứa có lấy được thứ đồ đó cũng không biết nó là thứ gì.”

Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ, hỏi: “Liệu có phải Lão Quách đã giấu đi rồi?”

Cảnh Bình nói: “Có khả năng. Đây là một chuyện rất phiền phức.”

Vưu Minh Hứa nói: “Chỉ cần không lọt vào tay tổ chức tội phạm thì vẫn còn hy vọng. Thứ đồ anh ấy dùng mạng sống để đổi lại, chúng ta nhất định phải cố gắng tìm về.”

“Ừ.”

Hai người đều lặng thinh một hồi rồi Cảnh Bình nói: “Có thể đừng gọi tôi là Lão Cảnh không?”

Vưu Minh Hứa nhìn anh: “Vậy gọi là gì?”

Cảnh Bình: “Hứa Mộng Sơn gọi là gì?”

Anh Cảnh.

Không biết vì sao, song Vưu Minh Hứa không muốn gọi anh như vậy, cũng có chút ngượng miệng không gọi ra được. Dù không muốn nhắc đến người kia nhưng cô vẫn nói: “Chẳng phải Ân Phùng cũng gọi anh là Lão Cảnh đó sao?”

Cảnh Bình cười cười, nghiêng đầu: “Ồ, vậy thì em gọi theo Ân Phùng, hay gọi theo Hứa Mộng Sơn?”

Vưu Minh Hứa nhìn anh, quay người bỏ đi: “Lười để ý đến anh, tùy đi. Anh Cảnh thì anh Cảnh.”

“Ừ.” Giọng anh hừng hờ, đáp lại một tiếng, tựa như còn mang theo cả mùi thuốc lá. Vưu Minh Hứa bất giác bật cười, cô biết ngay mà, người này tinh ranh lắm, có lẽ cũng đã nhìn ra được sự khác lạ giữa cô và Ân Phùng rồi. Anh cố ý trêu cô đây mà.

Thế nhưng, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Vưu Minh Hứa vừa quay lại phòng làm việc liền thấy Ân Phùng bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang cầm khăn giấy lau tay.

Hai người chào hỏi, Vưu Minh Hứa mắt nhìn thẳng, tiến bước về phía trước.

Ân Phùng nhìn Cảnh Bình đứng nơi không xa, khẽ khàng chép miệng một tiếng.

Vưu Minh Hứa dừng bước, ngoảnh đầu: “Anh chép miệng cái quái gì?”