Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 164




Vưu Minh Hứa chấn động.

Có thể nhận ra rằng quỹ tích dấu chân chỉ có mấy hàng này. Dấu chân về sau trở nên vô cùng hỗn loạn, không rõ ràng. Vết chân của mấy người chồng chéo lên nhau, giẫm đi giẫm lại nên không được toàn vẹn. Vài chỗ có hố bùn khá sâu, giống như bị người ta đạp đi đạp lại mà thành, nhưng không thể biện nhận ra vân giày. Theo kinh nghiệm của Vưu Minh Hứa có thể phán đoán nơi đây đã xảy ra một cuộc xô xát.

Vậy kết quả ra sao?

Vưu Minh Hứa tìm kiếm kĩ càng một vòng ở nơi lân cận, quả nhiên, cô phát hiện ba loại dấu chân rất rõ ràng tại một phương hướng khác của “vòng xô xát”. Sau khi so sánh xong, cô xác nhận những dấu chân này, ngoài Quách Hưng thì thuộc về ba người đàn ông khác. Hơn nữa, những dấu chân này đậm nét hơn những dấu vết lúc trước một chút.

Cô lần theo mấy loạt dấu chân, đi thẳng về trước, phương hướng ngược với cổng trại cá, tiến về phía núi rừng. Trại cá này vốn thuộc dạng mở, cũng không có tường bao, xung quanh đều là đất bùn, cỏ dại càng ngày càng nhiều. Ba người đó đi hơn trăm mét, phía trước xuất hiện một con đường dẫn thẳng lên núi. Dấu chân biến mất chính tại nơi này.

Vưu Minh Hứa nằm sấp xuống, quan sát kĩ càng một lượt, nhưng đất đường núi cứng và khô, không lưu lại dấu chân mà mắt thường có thể nhìn ra được. Cô bò dậy, vô tư lau sạch gương mặt dính đầy đất rồi nhìn Cảnh Bình.

Đầu mày anh nhíu chặt, hỏi: “Cô thấy thế nào?”

Vưu Minh Hứa nói: “Trước tiên Quách Hưng đến bên ao cá, ngồi câu được một khoảng thời gian. Đối phương có ba người, người đầu tiên nhảy xuống ao, Quách Hưng nhìn thấy, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại chạy đi cứu người.

Sau khi cứu được người kia, có lẽ trong lúc anh ta tiến hành biện pháp cứu trợ hoặc kiểm tra người rơi xuống nước, hai người còn lại tập kích anh ta từ phía sau. Trên đất không có vết máu rõ ràng, bọn họ dùng dây thừng thắt cổ Quách Hưng. Quách Hưng giãy giụa, không địch lại được, lưu lại dấu chân đạp đi đạp lại nhiều lần. Ba người khiêng Quách Hưng đang hôn mê hoặc đã tử vong rời đi, tiến vào trong núi.”

Cảnh Bình chỉ cười cười, nói: “Thú vị.”

Vưu Minh Hứa hỏi: “Thân thủ của Quách Hưng thế nào?”

Cảnh Bình đáp: “Người như anh ta là trèo lên từ xác chết và bão đạn, thân thủ sao có thể thuộc hạng kém cỏi cho được?”

Vưu Minh Hứa nói: “Vậy thì đúng rồi. Đối phương biết điều này nên mới thiết kế một cái bẫy, trước tiên lừa Quách Hưng xuống nước cứu người, đợi đến khi anh ta tiêu hao thể lực, buông lỏng phòng bị mới tập kích. Vấn đề là, vì sao họ biết Quách Hưng chắc chắn sẽ xuống nước? Vì sao Quách Hưng lại không chút do dự đi cứu người?  Bọn họ chắc chắn là quen biết nhau. Là người của tổ chức buôn bán mua túy ở Tương Thành sao? Hay người kết nối với Quách Hưng? Hay là một thế lực khác?”

Cảnh Bình cũng không có đáp án cho những vấn đề này.

Lúc bấy giờ, Hứa Mộng Sơn chạy tới, nói: “Có danh sách rồi, ngày đó còn có hai tốp người đến đây. Là hai người già đã về hưu, yêu thích câu cá. Còn có một nhà ba người, dẫn theo con trẻ đi câu. Đều là khách quen. Mình bảo đồng nghiệp trong Cục kiểm tra và đối chiếu rồi, e là đều không có điểm đáng ngờ. Hơn nữa ông chủ cũng đã nói, bọn họ đều câu ở ao khác, không đi về phía Quách Hưng.”

Vưu Minh Hứa gật đầu, điểm này cũng không phù hợp với chủ nhân của những dấu chân kia. Trại cá này bốn mặt đều để mở, những người đó không cần đi qua cổng, hoàn toàn có thể lẻn vào từ những nơi khác mà thần không biết, quỷ không hay.

Ba người trao đổi tình hình một cách đơn giản, Hứa Mộng Sơn nói: “Mình sẽ lập tức liên hệ với Cục, tập hợp toàn bộ camera giám sát của khu lân cận.” Vưu Minh Hứa đồng ý, song chỉ sợ không dễ tìm được camera ở nơi này.

Hứa Mộng Sơn quay người đi gọi điện, Vưu Minh Hứa hất cằm với Cảnh Bình, ra hiệu lên núi. Cảnh Bình nói: “Tôi dẫn đầu cho.”

Vưu Minh Hứa nói: “Không cần, đi theo em.” Nói cho cùng, Cảnh Bình không phải cảnh sát hình sự, Vưu Minh Hứa tất nhiên sẽ dẫn trước theo thói quen.

Cảnh Bình nói: “Người Hồ Nam các cô thịnh hành kiểu này à? Đàn ông theo sau phụ nữ ấy?” Ngữ khí của anh nhàn tản, song lại bước lên dẫn đầu.

Vưu Minh Hứa chợt nhớ về Vưu Anh Tuấn luôn lẽo đẽo theo cô như cái đuôi hình người, thế là cô không đáp.

Hứa Mộng Sơn ngắt cuộc gọi, vừa đúng lúc nghe được câu hỏi của anh bèn cười nói: “Anh Cảnh, Vưu Minh Hứa đâu phải con gái.”

Vưu Minh Hứa tặng anh ấy một cú huých tay.

Cảnh Bình cười cười, tuy nhìn Vưu Minh Hứa song lại là nói với Hứa Mộng Sơn: “Ăn nói linh tinh.” Anh đi đầu, tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc.

Vưu Minh Hứa biết, người đàn ông có thể truy bắt tội phạm buôn bán ma túy, mức độ dũng mãnh chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường, tuyệt đối không giống với vẻ ngoài trắng trẻo, ôn hòa của anh. Cô nhanh trí nói: “Lão Cảnh, lúc nào rảnh giao lưu một trận đi.”

Cảnh Bình không buồn nhếch mày: “Tôi ra tay không biết nặng nhẹ, không đánh nhau cùng phụ nữ.”

Vưu Minh Hứa bật cười, nói: “Khéo vậy, em đánh cũng không biết nặng nhẹ đâu.”

Hứa Mộng Sơn thấy vậy, nói: “Anh Cảnh, đánh đi. Anh đừng nhìn Vưu Minh Hứa gầy thế, nhưng thực ra là Mẫu Dạ Xoa đấy, Quán quân Nhu quyền, không biết bao nhiêu đồng nghiệp nam trong Cục đều đã bị cậu ấy đánh bại. Nếu anh có thể xử cậu ấy, em đảm bảo mọi người sẽ khao anh một bữa ngon lành.”

Cảnh Bình: “Được.”

Vưu Minh Hứa: “Vậy hứa rồi đó nhé. Lão Cảnh, đến lúc đó đừng trách em không nể mặt tiền bối.”

Cảnh Bình nói: “Tiểu Vưu, khi tôi nổ súng bắn chết tội phạm ma túy, cô vẫn còn đang tập bắn trong trường cảnh sát đấy.”

Hứa Mộng Sơn bật cười ha hả, Vưu Minh Hứa nói: “Ồ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước tạt vào bờ.”

Cảnh Bình vẫn mang dáng vẻ ngậm cười, nhàn nhã, nói: “Được thôi, đến xô tôi này.”

Ba người cùng cười, không khí gượng gạo trong tổ vì Cảnh Bình mới gia nhập tựa như hoàn toàn biến mất. Đi được một đoạn, đang chuẩn bị cúi người tiến vào khu vực sâu hơn trong rừng thì điện thoại Vưu Minh Hứa đổ chuông.

Cô nhìn người gọi tới thì lạnh mặt, thẳng thừng từ chối cuộc gọi.

Kết quả người ta lại gọi tiếp, mặt dày vô cùng.

Vưu Minh Hứa bực mình nhận máy, giọng nói lạnh như băng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Giọng nói trầm thấp vui tai của người kia vang lên: “Đứng im đừng động, đợi tôi đến.”

Vưu Minh Hứa ngớ người, hạ điện thoại, quay đầu. Cô dừng bước, Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn cũng dừng theo, ngoảnh lại cùng nhìn.

Người đó bước ra từ bên ao cá nơi Quách Hưng từng ngồi. Tia sáng mặt trời lọt qua tầng mây chiếu xuống người anh. Anh mặc chiếc áo phao màu đen, áo len màu xám, quần đen, đi giày thể thao, toát lên khí chất hơi chút khác biệt so với khi trước. Anh bước từng bước về phía cô, bùn bắn lên ống quần, người dính cỏ song chẳng hề tổn hại đến nét điển trai hơn người của anh.

Vưu Minh Hứa không biết anh chui ra từ đâu, cũng không biết vì sao anh tìm được nơi này. Cô vô cảm nhìn anh đi lên theo đường núi, anh luôn nhìn cô chằm chằm, cô bèn lãnh đạm nhìn sang nơi khác.

Hứa Mộng Sơn làu bàu: “Sao anh ta lại đến đây?”

Cảnh Bình hạ giọng hỏi: “Cậu ta là?”

Hứa Mộng Sơn thấy Vưu Minh Hứa không lên tiếng đành thầm thở dài một hơi, nói: “Anh ta là Ân Phùng, học giả tâm lý tội phạm, được tính là cố vấn của bọn em. Hồi trước từng giúp bọn em phá không ít vụ án.”

Cảnh Bình: “Ồ.”

Khi Ân Phùng bước đến trước mặt bọn họ, anh không nhìn Vưu Minh Hứa nữa mà tầm mắt dừng trên Cảnh Bình. Cảnh Bình lấy làm thú vị, đối mắt cùng anh.

Sau đó Ân Phùng nở nụ cười, nụ cười ấy như gió mùa xuân, nói một cách ôn hòa, thân thiết: “Chắc anh là cảnh sát Cảnh, tôi là Ân Phùng, một trong những thành viên của tổ, đến muộn rồi, rất vui được gặp anh.”