Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 153




Đồng nghiệp mới rút khỏi tuyến điều tra tội phạm ma túy có thể là vì nguyên nhân sức khỏe, hoặc là một hình thức biến tướng của bảo vệ, hoặc là vì đã không còn thích hợp điều tra ma túy nữa, khả năng lớn là một tiền bối. Trong đầu Vưu Minh Hứa thậm chí còn xuất hiện hình tượng của một ông chú trung niên da ngăm đen, nghiêm nghị, râu ria xồm xoàm, không khác lắm so với Đinh Hùng Vĩ, nhưng không to xác như ông.

“Ừ.” Vưu Minh Hứa đáp, “Đợi người tới rồi chúng ta cùng đi làm bữa lẩu, chào đón người ta!”

———

Ân Phùng vừa quay về từ Cục cảnh sát đã lập tức vào giường ngủ bù. Anh từng là một người cực kỳ coi trọng dưỡng thân, ăn uống tinh mỹ cầu kì, được chăm sóc kĩ càng bởi một đám người mắc chứng hoang tưởng. Hiện tại, thức giấc sau hai năm ngủ dài, phát hiện làn da đen thêm một chút, cũng thô ráp hơn, còn xuất hiện cả quầng thâm trong thời gian ngắn không tan đi được. Không cần nói nhiều cũng biết, chắc chắn là vì khoảng thời gian vừa rồi lẽo đẽo theo người phụ nữ kia, anh mới biến thành bộ dạng như hiện tại.

Anh ngủ mãi đến khi ráng chiều buông xuống. Trong giấc mộng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng lờ mờ và quen thuộc. Anh gấp rút muốn nhìn rõ, nhưng trước mặt luôn là một màn sương mù dày đặc. Tỉnh giấc, người anh ướt đẫm mồ hôi, trong đầu, trong toàn bộ cơ thể chỉ lưu lại cảm giác triền miên, ngọt ngào mà đau đớn lạ thường, tựa như đã từng yêu đương điên cuồng cùng một người nào đó, nhưng lại hoang mang đánh mất.

Ân Phùng chống đầu, ngồi trên giường. Hình ảnh Vưu Minh Hứa hiện lên trong não bộ, thế nên cảm giác tắc nghẹn ấy càng thêm mãnh liệt. Anh tự nhủ rằng, đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng rất thiếu tình yêu mà thôi.

Sau khi tự đưa ra lời giải đáp đó, anh cười tự giễu, ra khỏi giường.

Trần Phong chờ đợi trong biệt thự cả ngày, biết anh sắp tỉnh, trước hết sắp xếp xong xuôi bữa tối, rồi mới mang theo đồ Ân Phùng cần đến thư phòng.

Căn phòng rộng thênh thang, yên tĩnh, thông thoáng, tràn ngập ánh đèn dịu nhẹ. Đám rối gỗ đứng ở góc xa với đủ mọi tư thế, giá sách sừng sững từng hàng, bên ngoài cánh cửa sổ sát sàn là cảnh đêm tĩnh mịch giao hòa cùng ánh trăng soi sáng mặt hồ.

Thế nhưng, nội dung hai chủ tớ bàn bạc lại chẳng hề nhẹ nhàng.

Ân Phùng ngồi sau chiếc bàn sách cực lớn, Trần Phong ngồi đối diện. Mỗi lần như vậy, Trần Phong đều nhận ra khí chất phức tạp quẩn quanh bên người thầy Ân, đồng thời còn có áp lực mơ hồ mà một kẻ có vấn đề về tâm lý như cậu ta có thể cảm nhận được.

“Vụ án bên đó tạm thời chấm dứt rồi.” Ân Phùng nói.

“Có manh mối không?” Trần Phong hỏi.

Ân Phùng nhìn cậu ta, lắc đầu. Không nói rõ được vì sao, song ánh mắt này khiến Trần Phong phát hoảng. Nhưng thân là một người mắc bệnh tâm lý, thực chất cậu ta lại luôn rất hưởng thụ loại cảm giác bị chủ nhân nắm thóp này. Còn thầy Ân tựa hồ vô cùng thấu hiểu điều đó.

“Không nói đến vụ đấy nữa.” Ân Phùng nói, “Chúng ta sắp xếp lại toàn bộ những chuyện trong khoảng thời gian tôi mất trí trước đã.”

Trần Phong gật đầu. Khi thầy Ân còn trong bệnh viện, người đông phức tạp, không tiện trao đổi cụ thể nên hai người chỉ nói qua loa. Vừa xuất viện, anh lại lập tức chạy theo vụ án Hướng Vinh, cho nên Trần Phong mới luôn chờ đợi anh tới hỏi rõ ràng.

Ân Phùng hỏi: “Ngày nào tôi bắt đầu xuất phát đi Quý Châu.”

Trần Phong đáp: “25 tháng 2.”

Ân Phùng: “Ai đưa đi, đưa tới đâu?”

Trần Phong đáp: “Em, Đồ Nha và Quán Quân. Đưa đến sân bay Tương Thành, thầy nói không cho bọn em đi cùng, bay thẳng tới sân bay Quý Dương, đặt sẵn xe tới đón, đưa thầy tới trấn Long Nham, Quý Châu. Cũng đã thuê xong căn nhà cũ nơi đó, mỗi tuần đều có người tới quét dọn vệ sinh. Thầy nói thầy tự giải quyết vấn đề ăn uống.”

Quán Quân, chính là tên của người làm vườn trong biệt thự. Họ Quân, tên Quán.

“Có những ai biết hành trình này của tôi?” Ân Phùng hỏi.

Trần Phong ngừng một lát, đáp: “Chỉ có mấy người bọn em.”

Ân Phùng nhìn thẳng vào mắt cậu ta mấy giây, cười cười. Đây quả thực là tác phong thích gì làm nấy của bản thân. Anh hỏi tiếp: “Trong thời gian tôi bế quan viết sách, chúng ta liên lạc kiểu gì?”

Trần Phong đáp: “Giống như trước, dùng Wechat, điện thoại, thỉnh thoảng là video call. Trong thời gian đó thầy không hay tìm em, có lúc một tuần mới liên lạc một lần.”

Ân Phùng gật đầu, lại hỏi: “Lần trước cậu nói, căn phòng đó lắp đầy camera?”

Trần Phong đáp: “Đúng vậy, hơn nữa hệ thống bảo an được liên kết xa với bên bọn em. Nếu có người lạ xâm nhập sẽ thông báo ngay lập tức.”

“Ngày nào tôi rời khỏi căn nhà đó, rời Quý Châu, đi Tây Tạng?”

Trần Phong đáp: “Ngày mùng 8 tháng Sáu.”

Ân Phùng từ tốn cọ những ngón tay vào nhau: “Tám ngày sau vụ án Cố Thiên Thành phát sinh, ba ngày sau khi trốn chạy đến Tây Tạng… Trần Phong, cậu làm thế nào để xác định, ngày đó, người ra khỏi căn nhà, đi Quý Châu chính là tôi? Chứ không phải kẻ khác thay thế?”

Trần Phong giật thót, đáp: “Thầy… gửi tin nhắn thoại cho em, về sau còn từng gọi điện.”

Ân Phùng: “Điện thoại.”

Trần Phong lập tức lấy điện thoại, mau chóng kéo tìm lịch sử trò chuyện ngày đó rồi đưa cho anh.

Ân Phùng ấn nghe: “Trần Phong, đặt vé máy bay cho tôi, lát nữa sẽ gửi chuyến bay cho cậu.” Đích thực là giọng nói của anh.

Sau đó là một tin nhắn văn bản gửi số hiệu chuyến bay cần đặt, còn viết thêm: Tôi đi Tây Tạng thu thập tư liệu án Cố Thiên Thành, giúp tôi thuê một chiếc xe, đỗ sẵn ở sân bay Lhasa, chuẩn bị sẵn các đồ dùng cần thiết để trong xe cho tôi. Không được phép đi theo.

Là ngữ khí quen thuộc của anh.

Đợi sau khi Trần Phong sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, gửi tin lại, anh dùng tin nhắn thoại trả lời một câu: “Được.”

Ân Phùng đặt điện thoại xuống, khóe môi cong cong như có như không, hỏi: “Còn có chứng cứ nào khác, chứng mình người đó là tôi không?”

Không rõ vì sao, lưng Trần Phong toát mồ hôi lạnh, nói: “Em lập tức đi lấy camera theo dõi.”

Trần Phong gọi ngay cho Quán Quân. Hệ thống camera an ninh của biệt thự và căn nhà cũ ở Quý Châu đều do một tay Quán Quân – tội phạm gian lận kinh tế công nghệ cao phụ trách. Không lâu sau, một đoạn video đã được gửi tới điện thoại Trần Phong.

Hai người bấm xem.

Đó là một căn nhà cũ có giếng trời, camera đen trắng ghi lại cảnh một hàng dài mái hiên gỗ được điêu khắc vô cùng tinh tế, nền đá xanh dưới mái hiên phủ một tầng rêu mỏng.

Ngày đó trời mưa, nền đá ướt nhẹp.

Cảnh yên tĩnh, mấy giây sau, xuất hiện một người đeo balo du lịch bước vào khung hình. Anh ta cao khoảng 1m85, mặc áo khoác đen, chính là nhãn hiệu quốc tế mà Ân Phùng yêu thích, cũng là bộ mà anh thường mặc. Thậm chí, khi xảy ra sự cố ở Tây Tạng, chiếc áo đó còn bị Cố Thiên Thành chiếm dụng.

Người đó quay lưng về phía máy quay, dù không nhìn thấy mặt, song bất kể là thân hình, kiểu tóc đều mang lại cho người ta cảm giác vô cùng quen thuộc, nhìn thế nào cũng chính là Ân Phùng. Người đó lấy một bình nước khoáng từ chiếc tủ nằm cạnh giếng trời, vặn nắp, đùa nghịch chiếc nắp trong tay. Đó chính là động tác quen thuộc của Ân Phùng. Tiếp sau, anh ta ngửa cổ uống một ngụm lớn. Từ góc độ của máy quay, chỉ có thể nhìn thấy một góc nghiêng cực nhỏ của khuôn mặt.

Trần Phong bấm tạm dừng, thấy Ân Phùng không phản đối bèn phóng to hình ảnh. Dù bọn họ đã lắp đặt camera với chất lượng khá sắc nét, nhưng vì người đó đứng xa, trời lại mưa lất phất nên chỉ thấy được đường nét mơ hồ của góc mặt nghiêng. Nhưng Trần Phong quan sát, đích thực là giống hệt với thầy Ân đang ngồi trước mặt cậu ta đây.

Thấy Ân Phùng không phản ứng, Trần Phong ấn cho video chạy tiếp.