Mở mắt ra, bên cạnh có một hình bóng ấm áp.
Là mơ sao?
Có lẽ thế.
Tiến sát vào trong ngực anh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc nhàn nhạt.
Lần nữa nhắm mắt lại, cô mơ thấy ngày đầu tiên gặp anh. . . . . .
Đài Loan vào mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, mặt trời không ló dạng, đêm qua vì đọc sách tới khuya nên cô ngủ quá muộn, mặc dù đã cố hết sức chạy tới, nhưng lúc cô hổn hển cầm hộp trang điểm chạy vào đài truyền hình, vừa vào phòng trang điểm đã bị chị Hứa quát.
"Hiện tại là mấy giờ rồi mà cô mới đến, người cũng đã lên sân khấu rồi, cô còn tới làm gì? Xem trò vui sao? Tôi nói cho cô biết, nơi này người ít cũng không ít, nhiều cũng không nhiều, nếu cô không muốn làm thì nói sớm một chút, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi!"
Sắc mặt cô tái nhợt cúi thấp đầu nói xin lỗi.
"Chị Hứa, được rồi, mắng cũng mắng rồi, Tiểu Uy cũng không phải cố ý, cô ấy mới lần đầu tiên, chị mắng một chút rồi coi như xong đi." Nữ diễn viên bên cạnh thấy thế cũng không đành lòng, vội tới đây khuyên bảo.
"Chuyện như này nếu có một lần tức sẽ có lần thư hai, hiện tại nếu không mắng, cô ta sẽ cho rằng việc này không sao, về sau thì càng tới càng muộn! Trong chúng ta không ai là không phải bò dậy từ sáng sớm để bắt đầu làm việc, cô ta chỉ là một trợ lý trang điểm nho nhỏ mà còn tới muộn hơn diễn viên, nếu mỗi người đều giống như cô ta, có phải sẽ không cần chụp hình nữa hay không?"
"Được rồi được rồi, chị mắng cũng đã mắng, em nghĩ cô ấy cũng biết sai rồi, chị trước uống một ngụm trà cho bớt giận. Đợi lát nữa đổi cảnh thì mọi người còn phải trang điểm lại đấy."
Chị Hứa thấy cảnh đầu tiên đùa giỡn nhanh chóng được chụp xong, cũng không tiện mắng tiếp, hừ lạnh một tiếng, liền xoay người chuẩn bị đồ.
Uy Uy cứng nhắc đứng đó, không biết nên như thế nào cho phải.
"Còn đứng sững ở đấy làm gì, không nhanh đến đây giúp đỡ!" Chị Hứa quay đầu lại hung hăng nói.
Uy Uy thấy thế, vội để hộp trang điểm xuống, cầm đồ đạc đi ra ngoài chuẩn bị. Kết quả ngày hôm đó, cơn tức của chị Hứa cũng không hoàn toàn tan hết, khiến không khí rất căng thẳng, cô cũng không dám nói nhiều một câu.
Buổi trưa nghỉ ngơi lúc ăn cơm, cô chỉ mua một chiếc bánh bao đậu đỏ cùng với sữa tươi, liền trốn ở cầu thang ít người ngồi ăn.
Tựa vào bên cửa sổ, nhìn các tòa nhà tầng tầng lớp lớp đan xen nhau, cô một ngụm cắn bánh banh đậu đỏ, tâm tình yên lặng buồn bực. Buổi sáng khi bị chị Hứa mắng thì chỉ trong nháy mắt, cô thật sự muốn thốt ra không làm nữa, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, dù sao ban đầu nói muốn đi làm công việc này cũng là mình, nếu như vì bị mắng mà nghỉ việc, bảo cô làm thế nào đối mặt với mẹ, người ban đầu ủng hộ cô đi làm công việc này? Chứ đừng nói là cha, nếu biết nhất định sẽ đi tìm mẹ của Roland nhờ giúp cô mai mối.
Cô mới có hai mươi tuổi, hai mươi tuổi cô sẽ phải lập gia đình, có lầm hay không đó?
Cô không hiểu cha gấp gáp cái gì, hiện tại cũng đã là thời đại nào rồi, suy nghĩ cổ hủ của cha thật làm cho cô không kịp đối phó.
Chỉ là, nếu như cô ở đây vài năm mà vẫn không có kết quả gì, nhất định sẽ không thoát được ma chưởng xem mắt.
Ai. . . . . . Thật phiền. . . . . .
Chán nản uống sữa tươi, cô thở dài ở tận đáy lòng.
Ăn hết đến miếng cuối cùng của cái bánh, thu rác lại, vốn định đi về bắt đầu làm việc, ai ngờ lại nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng đàn ghi-ta.
Người nào nha?
Rụt chân đang bước tới cửa lại, cô không nhịn được dò theo tay vịn bước lên cầu thang nhìn.
Không thấy bóng người, hình như là ở tầng cao nhất.
Giai điệu lúc này thay đổi, từ êm ái đã biến thành hợp âm mạnh mẽ.
Oa, như vậy cũng rất dễ nghe nha, không biết là người nào?
Cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi chỉ có hai mươi phút, thấy thời gian vẫn còn sớm, trong lòng tràn đầy tò mò không khống chế được đi lên trên.
Đẩy cửa sắt ra, nắng ấm mùa đông chiếu tới, đuổi đi những khoảng lạnh lẽo bên trong cầu thang.
Mới từ trong bóng tối bước ra thì Uy Uy chớp mắt nhìn thấy một hình dáng bị khuất bóng, mở to cặp mắt để thích ứng với ánh sáng bên ngoài, cô mới nhìn rõ tên gia hỏa đánh đàn ghi-ta này đang ngồi ở trên tường rào.
Tiếng đàn biến tấu hợp âm mạnh mẽ, từ âm thấp lên tới tới âm cao, cô chỉ nhìn thấy tốc độ tay anh ta trên dây đàn ghi-ta tăng vọt, tới mức cô không nhìn rõ ngón tay của anh ta di chuyển như thế nào, cô nhìn không chớp mắt, thấy xem thế là đủ rồi thì đột nhiên dây đàn của anh ta bị đứt.
Tiếng nhạc dừng lại!
Dây đàn ghi-ta bắn lên trên, anh ta nghiêng nhanh mặt đi để tránh, thế nhưng dây thép vẫn cắt qua gương mặt của anh ta, anh ta bị đau nên khẽ nguyền rủa một câu.
"Anh không sao chứ?" Cô sợ hết hồn, theo bản năng đi lên phía trước.
Anh ta chợt ngẩng đầu lên, không ngờ tới việc lúc này sẽ có người ở đây.
"Hỏng bét, anh chảy máu, đợi chút, tôi nhớ trên người có mang giấy ăn." Cô cúi đầu lục trong túi, rút hai tờ giấy đưa cho anh ta, chỉ chỉ gương mặt của anh ta, "Cầm lấy, lau đi."
Mặc dù vẫn còn một chút nghi ngờ sự tồn tại của cô, nhưng anh ta vẫn cầm lấy giấy ăn, lau đi tia máu đang rỉ ra trên mặt.
“Đàn ghi-ta đàn không tồi, anh tới tham gia tiết mục ghi hình sao?"
Liếc cô một cái, anh ta vẫn yên lặng lau vết máu trên mặt, không có trả lời.
Oa, đùa giỡn quá lố, thật không có lễ phép!
Thấy anh ta không để ý tới cô, Uy Uy nhăn lông mày, có chút cảm thấy tự mình tìm đến mất mặt, ấn tượng của cô đối với người này giảm đi rất nhiều. Nhìn anh ta tự mình nhặt lên dây đàn ghi-ta bị đứt, cô cũng không nói gì nữa, phẫn nộ xoay người rời đi, trở về bắt đầu làm việc.