Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

Chương 29




Nói giỡn?

Hình Lỗi ngẩng ra, nhanh chóng xoay đầu lại.

“Em cảm thấy anh đang nói giỡn?” Anh nhíu mày, không thể tin trừng cô.

“Không phải sao?” Uy Uy hít hít mũi, tức giận trừng lại.

Anh nhìn cô, nửa ngày không phản bác được, một giây sau đó, anh ôm lấy mặt cô, dùng sức hôn cô, cho đến khi hai người thiếu dưỡng khí, anh mới buông cô ra, nổi giận nói: “Em thấy sao?”

Cô trợn to mắt, nụ cười ửng hồng nhẹ ôm mặt, dưới ánh trăng cuối cùng cũng thấy rõ vẻ mặt của anh, dĩ nhiên còn có đôi mắt sâu kín mang theo tình cảm sục sôi.

Lần này, cô cũng nhận ra “cái gì” trong đó là gì, bởi vì cô đã từng thấy qua, mỗi lần cô nghĩ đến anh, đôi mắt cô trong gương cũng giống vậy.

Cô bỏ qua cơn tức, không thể tin nháy mắt, anh còn ở đây.

Mặc dù biết có chút ngu ngốc, nhưng cô còn tự ngắt mình một cái.

Ô, trời ạ, đau quá!

Hơn nữa anh còn ở đây, trên mặt ngoại trừ vẻ kích tình, còn mang theo căm tức và lúng túng.

“Anh…” Uy Uy há miệng, dò xét mở miệng: “Anh là nghiêm túc?”

“Nói nhảm.” Anh trừng cô, vừa muốn hôn cô lại muốn dùng sức lay cô

Mặc dù khi anh nói chuyện thì cơ mặt vì nhẫn nại co quắp một cái, cô vẫn cảm thấy anh chưa bao giờ đẹp trai như lúc này.

Bất quá vui sướng vừa xuất hiện lại biến mất, cô nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh luôn xem em là bạn sao?”

Hình Lỗi mím chặt môi mỏng, một lúc sau mới vô cùng khó chịu nói: “Con người luôn luôn thay đổi.”

“Anh làm sao biết anh anh anh…Không phải là bởi vì nhất thời xúc động mà hiểu sai cảm giác của mình?” Cô lùi về sau, nói cho anh nghe, đồng thời để cho mình lý trí một chút, sợ anh bị bức ép đến nóng nảy, hoặc là vì đồng tình với cô, nên mới vội vàng cho rằng như vậy.

Nếu sự thật là như vậy, chờ đến khi cuối cùng anh phát hiện tình cảm với cô vẫn chỉ là bạn bè như cũ, lúc đó cô tuyệt đối sẽ không chịu được.

“Nhất thời xúc động?” Anh nhíu mày, híp mắt: “Mười năm nay, anh chưa từng xác định như bây giờ.”

“Em cần suy nghĩ một chút.” Bởi vì chưa bao giờ nghĩ người đối mặt nói chuyện này với mình là anh, mà cảm thấy áp lực, cô ôm lấy tim, giống như không làm vậy nó sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô quẫn bách đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn anh, lui bước, nhẹ giọng nói: “Có lẽ hai chúng ta nên yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút.”

“Này Uy…”

Hình Lỗi đứng dậy theo, cô lại lui về phòng, vẻ mặt khó xư, còn có khiếp đảm: “Làm ơn…”

Vẻ mặt cô làm anh dừng bước, hai tay anh nắm chặt trong túi, đè nén ý muốn kéo cô lại.

“Anh nghiêm túc.” Anh kiên định lặp lại.

Cổ họng cô căng thẳng: “Em biết rõ, em chỉ hi vọng anh có thể suy nghĩ một chút…”

Anh đứng tại chỗ nhìn cô, không nói gì, chỉ im lặng.

Uy Uy nhẹ nhàng khép cửa phòng , giống như lo sợ quá dùng sức sẽ làm vỡ cái gì.

Cửa đã đóng lại, tiếng đóng cửa nhẹ cơ hồ khiến người khác bỏ qua.

Đáng chết, sớm biết anh sẽ chờ thời cơ chín muồi mới nói. Ít nhất cô nói đúng một phần, anh nói ra miệng là vì xúc động nhất thời, anh vốn không muốn ép buộc cô quá nhanh.

Hình Lỗi rủa thầm một tiếng, lần nữa ngồi xuống sô pha ở phòng khách, anh trừng mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cho đến khi nó từ từ sáng dần, chỉ hy vọng anh không phá hỏng tất cả.

Uy Uy đã đoán đúng, quả nhiên cô không có cách nào ra khỏi cửa, chỉ là không phải đám ký giả dưới lầu kia, mà bởi vì ba mẹ từ sáng sớm đã đón xe đến Đài Bắc.

Sáng sớm nghe thấy tiếng chuông cửa, cô thấy bọn họ qua mắt mèo thì trong nháy mắt muốn giả vờ mình không có ở đây, chỉ là muốn thì muốn, cô thở dài, mở cửa ra.

Cô gái công ty đĩa nhạc cử đi gúp đỡ ba mẹ cô ứng phó với truyền thống nấp bên cạnh ba mẹ cô, vẻ mặt xin lỗi nhìn cô, Uy Uy mỉm cười nói cảm ơn với cô, bởi vì cô biết ba mẹ mình khó dây dưa cỡ nào.

“Tiểu Uy, con nói xem rốt cuộc việc này là như thế nào?” Ba Lâm giận đùng đùng bước vào, vứt ra một tờ báo gần như bị vò nát, nổi giận mắng: “Ba và mẹ con nuôi con lớn thế này, con báo đáp chúng ta như vậy sao?”

“Được rồi, lão già, con gái cũng lớn vậy rồi, ông cho con chút mặt mũi đi.” Mẹ Lâm một bên khuyên chồng, xoay người oán giận con gái: “Chẳng qua mẹ nói Tiểu Uy con, con kết hôn cũng không cho ba mẹ biết, thật sự làm cho mẹ quá đau lòng.”

“Đều tại bà, năm đó bà cho nó lên Đài Bắc học còn chưa tính, sau đó lại khuyến khích nó đi học cái quỷ hóa trang gì đó, mới có thể để cho nó ở bên ngoài học người ta cưới chui! Nếu lúc đó nghe lời tôi, tốt nghiệp xong thì xem mắt, hiện tại chúng ta đã sớm bồng cháu rồi! Bà xem, bà xem, hiện tại biến thành như vậy, bộ mặt già nua của tôi cũng bị vứt sạch rồi!” Ba Lâm giận đến sùi bọt mép, liên tục mắng mẹ Lâm không đúng.

“Ai nói không có cháu để ôm!” Mẹ Lâm trừng chồng một cái, quay đầu nói với con gái: “Này Uy, không phải con sinh một đứa sao? Nhanh nhanh nhanh, mau ôm ra cho mẹ nhìn một chút!”

Ôm? Cô đến mang thai còn chưa có, chứ đừng nói sinh, lấy đâu ra ôm? Bảo cô ôm ở đâu?

Uy Uy bất đắc dĩ cười khổ, vừa định mở miệng, lại thấy Hình Lỗi đi ra từ trong phòng tắm của cô, tuy trên người anh có mặc quần áo, nhưng cổ áo rộng mở, hơn nữa giọt nước đang chảy xuống, xem ra là dáng vẻ vừa tắm xong.

Oh my God, anh làm gì ở đây?

Cô trừng lớn mắt, đang kinh ngạc, thấy ba mẹ muốn quay đầu nhìn xem cô đang nhìn cái gì, đột ngột la lớn: “Con không có kết hôn!”

“Cái gì?” Ba Lâm và mẹ Lâm nghe vậy lập tức nhìn chằm chằm vào con gái.

“Không có kết hôn sao báo chí lại nói thế?” Mẹ Lâm cao giọng: “Tối qua còn phát tin tức, các bác, chú, dì của con liên tục gọi đến hỏi, mẹ không biết phải trả lời thế nào.”

“Đó…đó là hiểu lầm.” Cô cau mày liếc mắt ý bảo Hình Lỗi tránh đi, thế nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhẹ nhàng thoải mái đứng đó.

“Hiểu lầm?” Sắc mặt ba Lâm khó coi cầm tờ báo lên, mở trang giải trí đầu ra, chỉ vào hình cô và Hình Lỗi ôm hôn ở bãi đậu xe nghênh ngang chiếm gần như một phần tư trang báo, thảm hại hơn là ba phần kia còn có bốn năm tấm hai người bọn họ hoặc là ôm nhau, hoặc là nhảy Waltz như kẻ ngốc.

Nhất thời Uy Uy đỏ mặt.

Trời ạ, cô biết trên báo có hình, cũng không biết là dáng vẻ này.

“Con nói ba biết cái này cũng là hiểu lầm sao?” Ba Lâm tức giận chỉ vào tờ báo: “Con xem đi, xem con đó, người này là đức hạnh gì đây, ngu ngốc khiêu vũ trên đường, còn cười y như đứa ngốc, nhìn đây là ý gì hả?”

Mẹ Lâm nghe vậy lại kéo tờ báo lại, ôm lấy con gái: “Ý gì là ý gì, dĩ nhiên là một cô gái đang yêu, khiêu vũ trên đường có gì không được chứ, rất lãng mạn đó!”

“Lãng mạn cái quỷ, thật là mất hết thể diện rồi!” Ba Lâm tức giận gầm nhẹ với mẹ Lâm.”

“Có gì mất mặt, là ông không hiểu được lãng mạn mới cảm thấy mất thể diện, thật là, tại sao lúc đầu tôi lại chịu gả cho cái cọc gỗ như ông vậy nhỉ?”

Ba Lâm giận đỏ mặt, cãi nhau ầm ĩ với vợ.

Uy Uy vô lực khuyên giải, hai gò má đã sớm đỏ bừng vì những bức hình kia, cô giương mắt ý bảo Hình Lỗi thừa dịp ba mẹ đang cãi nhau đi mau, lại thấy anh nhẹ giương khóe miệng, không tiếng động mở miệng.

Rất đẹp.

Cô vừa thẹn vừa cáu trừng anh, thế nhưng anh chỉ cười, ánh mắt dịu dàng.

Tâm tình Uy Uy rối loạn một lúc, anh lại mở miệng.

Anh yêu em.

Mặc dù không có tiếng động, cô lại như nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, cảm thấy hơi thở ấm áp phun lên trên cổ cô.

Cô theo bản năng thấy nhột nhột sau gáy, giống như muốn né tránh, anh nhìn thấy phản ứng của cô, nụ cười sâu hơn.

Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên.

Ông trời, ba mẹ cô vẫn còn đứng giữa hai người ầm ĩ không dứt, cô chỉ cảm thấy trong trời đất chỉ còn lại cô và anh.

Xong rồi, xem ra bệnh của cô cũng không nhẹ.

Anh lại mở miệng, lần này nói năm chữ.

Chúng ta kết hôn đi.

Cô dở khóc dở cười nhìn anh, không dám nghĩ dưới tình huống này anh vẫn còn có thể cầu hôn, bất giác có chút đồng ý, mặc dù cô còn sợ anh là vì trong lúc kích động, sợ anh ngộ nhận tình cảm của mình, lúc này nhìn gương mặt anh vừa kiên định vừa dịu dàng, cô chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, đôi mắt không hiểu sao lại nóng lên.

Cho đến bây giờ, cô còn có thể như thế nào đây?

Khóe miệng cô vì lời nói của anh làm xúc động, lại như cắt đứt thứ níu giữ làm nước mắt như trân châu trong hốc mắt chảy xuông.

Nhìn thấy nước mắt của cô, anh muốn tiến lên, cô lắc đầu, sợ anh bị ba phát hiện, nhưng anh vẫn vòng qua ghế sa lon và ba mẹ cô, ôm cô vào trong lòng nhẹ giọng an ủi.

Ngực anh quen thuộc ấm áp như vậy, đừng nói là kháng cự, căn bản cô vừa ở trong lòng anh liền không nhịn được nắm áo anh thật chặt, vùi mặt trong lòng anh khẽ nấc.

“Này này này, cậu xuất hiện từ đâu vậy? Khốn kiếp, mau buông con gái ta ra!” Ba Lâm cuối cùng cũng phát hiện trong nhà có thêm một người, vừa này con gái bị tiểu tử thúi này ôm lấy, ông làm bộ sẽ xông lên tách hai người ra, thật may là mẹ Lâm nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

“Lão già, ông làm gì vậy?”

“Còn làm gì? Đương nhiên là tách bọn họ ra!” Ba Lâm nhíu mày rống: “Ban ngày ban mặt, ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

“Ông là lão già cổ hủ. La lối ban ngày ban mặt gì chứ, ông không thấy cậu ta đang an ủi con gái mình sao? Con gái cũng bị ông mắng đến khóc, ông còn muốn gì nữa?” Mẹ Lâm hống một tiếng sư tử Hà Đông, ngăn chồng lại.

A, khóc?

Sau khi ba Lâm được mẹ Lâm nhắc nhở, lúc này mới phát hiện con gái đang khóc thật, nhưng ông mắng cũng đã mắng, cũng không thể bảo ông đi xin lỗi chứ? Bằng không mặt mũi của ông để vào đâu? Huống chi việc này vốn là con gái sai, thế là ông lại lên tiếng: “Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi? Ông im miệng lại cho tôi! Chuyện cũng đã xảy ra, bọn nó ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, chỉ còn bổ sung thủ tục kết hôn là xong rồi!” Mẹ Lâm trợn mắt, tựa như cọp mẹ ngăn trước mặt ba Lâm.

Nhìn con gái an ổn nằm trong ngực tên tiểu tử kia như vậy, chỉ một điểm này, bà liền quyết định ủng hộ con gái đến cùng.

“Cái gì…” Ba Lâm vẫn không cam lòng.

“Cái gì mà “cái gì”?” Mẹ Lâm lần nữa ngắt lời ông, ngón tay đâm đâm vai ông: “Này Uy bị ông mắng khóc, ông còn thấy không hài lòng chỗ nào? Chẳng lẽ ông còn muốn đánh con, hay là muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó? Nó đã ba mươi tuổi rồi, cũng không phải là mới ba tuổi, vấn đề tình cảm của nó còn cần ông đến trông nom sao? Tôi cho ông biết, ông không hài lòng với đứa con gái này, lão nương tôi cực kỳ hài lòng, nếu như hôm nay nó không kết hôn, muốn làm vợ không công khai, đó cũng là việc của nó, mặc kệ vì sao nó làm vậy, nó vẫn là con gái của Hách Giai Thường tôi!”

“Bà…Bà bà bà bà…” Ba Lâm chỉ vào chóp mũi mẹ Lâm, nhưng nữa ngày cũng không mắng được gì.

“Chúng con sẽ kết hôn.”

Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào từ phía sua mẹ Lâm truyền đến, mẹ Lâm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy mặc dù con gái còn trong ngực tên tiểu tử kia, lại ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng cảm động nhìn bà nói: “Mẹ, con và A Lỗi đã quyết định kết hôn.”

Mẹ Lâm ngẩng ra, không quên đưa tay che miệng chồng lại, để tránh cái miệng thúi kia lại nói nhảm. Chỉ là bà kinh ngạc là phải, nhưng trên mặt tên tiểu tử kia sau khi nghe lời nói của con gái cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, điểm này thật kỳ quái.

Khi bà còn đang nghi ngờ rốt cuộc chuyện giữa hai đứa nhỏ này là như thế nào, hơn nữa chuẩn bị lúc tiểu tử đó dám can đẩm lên tiếng phản đối thả chó- à, không phải, là thả chồng bà tiến lên cắn tên ngôi sao lớn kia, đúng rồi, nhớ lại, cậu ta tên là Hình cái gì Thạch, a, dù sao thì chính là tiểu tử đó rất thức thời mở miệng phụ họa.

“Đúng, chúng con đã định kết hôn, những tin tức trên báo hôm qua chỉ là các ký giả thêm mắm thêm muối viết.” Tay Hình Lỗi nắm chặt đôi tay nhỏ bé run run của Uy Uy, kiên định nhìn ba mẹ vợ tương lai nói: “Bởi vì thân phận của con đã tạo thành hiểu lầm này, con rất xin lỗi, công ty đã chuẩn bị mở họp báo, giải thích tất cả với mọi người.”

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn hai vị trưởng bối nói: “Xin hai người đồng ý gả Uy Uy cho con.”

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn, ba Lâm phát ra tiếng ô ô, bởi vì tay vợ còn bịt kín miệng ông.

“Đừng quấy rầy.” Mẹ Lâm đưa một tay vỗ vỗ mặt chồng, sau đó thì thầm bên tai chồng thật lâu.

Kỳ lạ là, vốn là ba Lâm còn đang nổi trận lôi đình sau khi nghe mấy câu, vẻ mặt bắt đầu hòa hoãn lại, tuy nhiên ông vẫn trừng Hình Lỗi, chỉ là so với bộ dạng chỉ muốn xông tới đuổi người lúc nãy tốt hơn nhiều.

Mẹ Lâm thấy vậy, lại nói mấy câu bên tai ông, ba Lâm nhíu mày, lắc đầu phản đối, nhưng ánh mắt đã không còn hung ác như trước.

Mẹ Lâm tiếp tục nói chuyện với ba Lâm, cuối cùng chân mày ba Lâm cũng dãn ra, ông trầm ngâm một lúc, mới hạ quyết tâm, nhìn con gái và tiểu tử kia, nói rõ ràng: “Được rồi, hai đứa muốn kết hôn, có thể, nhưng ba có ba điều kiện.”

“Không có…” Hình Lỗi vừa định đồng ý đã có hay bàn tay nhỏ bé che miệng anh lại, thấy là Uy Uy, ý bảo anh im lặng, ngoan ngoãn im lặng.

“Điều kiện gì?” Đôi mày thanh tú của Uy Uy nhẹ cau lại, hỏi ngược lại.

Ba Lâm thấy thế không khỏi than thở trong lòng, con gái lớn không dùng được, còn chưa có gả đâu, tâm của con gái liền hướng đến người khác rồi.

Nhưng tâm tình mẹ Lâm trái lại rất vui vẻ, không tệ không tệ, tiểu tử này có tiền đồ, được Uy Uy dạy dỗ không tệ. Bà cười cười mở miệng: “Thứ nhất, dĩ nhiên mở cuộc họp báo là đúng, chỉ là ngoài giải thích, cậu còn phải tuyên bố tin vui của cậu và Uy Uy. Thứ hai, kết hôn uống rượu mừng muốn có 500 bàn, phải đòi lại mặt mũi của Lâm gia chúng ta. Thứ ba, hai lão già chúng ta muốn ôm cháu, mẹ thấy tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ, lại kéo dài mấy tháng nữa sẽ phải biến thành sản phụ lớn tuổi rồi, cho nên sau khi kết hôn phải cố gắng tạo người, nếu một năm sau không ôm được cháu ngoại, hai ông bà già này sẽ đến đây ở, cho đến khi nào có cháu ngoại mới thôi.”

Hình Lỗi định mở miệng nói được, nhưng tay Uy Uy còn che miệng anh.

Chỉ nghe cô mở miệng ép giá: “500 nhiều như vậy mời ai? Nhà chúng ta không nhiều thân thích như vậy, chỉ lãng phí tiền thôi, 100 bàn.”

“Không có thân thích thì có truyền thông và bạn tốt nha, 400 bàn.” Mẹ Lâm cười tít mắt nói.

“Được, coi như thêm những người đó, hai trăm bàn thì được rồi.”

“Phải không, ít nhất phải có 300 bàn.” Mẹ Lâm kiên trì.

Uy Uy nhìn mẹ một cái, dứt khoát nói: “250 bàn.”

“Đồng ý!”

Mẹ sảng khoái đồng ý làm cho Uy Uy có chút hối hận, sớm biết vậy cô kiên trì hạ xuống, không chừng có thể tiết kiệm được 50 bàn.

Nhìn ra cô đang ão não, Hình Lỗi cười cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Bọn họ chịu tha thứ là không tệ rồi, cho dù muốn anh mở 1000 bàn anh cũng đồng ý, chúng ta cùng nhau kiếm lại là được, vợ à.”

Bên tai cô nóng lên, đỏ mặt quay đầu lại nói: “Còn chưa gả cho anh đâu, ai là vợ của anh?”

Ba Lâm trợn mắt nói: “Con cũng biết con chưa gả đi à, vậy mà con còn giúp tiểu tử này trả giá với mẹ con!”

Uy Uy vừa xấu hổ vừa lúng túng, thật may là mẹ giúp cô giải vây.

“Được rồi…, bây giờ tất cả đều vui vẻ không phải rất tốt sao? Ông già, ông nói ít hai câu đi! Đi đi đi, chúng ta vào trong phòng, tôi giúp anh thoa thuốc, không phải ông nói sáng sớm ngồi trên xe làm ông đau lưng sao? Tôi xoa giúp ông.” Mẹ Lâm vừa nói vừa kéo chồng vào phòng.

Cô gái công ty đĩa nhạc đang ở một bên xem trò vui, thấy chuyện lớn đã quyết định, lên tiếng chào hỏi với hai người liền vội vàng về công ty báo tin mừng.

Mắt thấy trong phòng khách chỉ còn mình và anh, Uy Uy không khỏi khẩn trương.

Cô giương mắt nhìn anh, quẫn bách mở miệng nói: “Xin lỗi, mới vừa rồi em…”

“Nhất thời xúc động, hả?”Anh nhíu mày, cười hỏi.

“Đừng làm rộn.” Mặt cô vừa hết đỏ, trong mắt lại lộ ra lo lắng: “A Lỗi…Anh đã xác định…”

“Nếu như anh chưa xác định thì em muốn làm sao?” Anh buồn cười khẽ vuốt mặt cô, vén tóc cô ra sau tai.

“Em không biết…” Cô lúng túng nói: “Cho tới bây giờ, cũng không phải em muốn gì là có thể làm được…”

“Cho nên chỉ có thể tùy anh sao?” Anh cười khẽ cúi xuống hôn cô.

Thật lâu hai người hít thở trở lại, anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm nghị dịu dàng nói: “Nếu như em không muốn gả, chỉ cần mở miệng, chúng ta sẽ ngưng lại tất cả, nhưng anh biết chúng ta ở chung một chỗ là tốt nhất.”

“A Lỗi…” Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh, có chút nghẹn ngào.

“Anh rất xin lỗi anh ngu ngốc lâu như vậy mới biết được anh yêu em, chẳng qua anh rất may mắn, thật may tất cả đều còn kịp, bây giờ em không yêu anh cũng không sao, nếu như em đối với chúng ta có bất kỳ nghi ngờ gì, suy nghĩ về mười năm qua, anh tin em nhất định sẽ tìm được câu trả lời.”

Uy Uy sững sờ, cười rộ lên, ôm lấy mặt anh nói: “Đồ ngốc, em đã yêu anh rất nhiều năm rồi.”

Hình Lỗi nghe vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ôm lấy cô thật chặt.

Uy Uy cười lên, ghé vào tai anh nói: “Thuận tiện nói cho anh biết một chuyện, em cũng không hơn gì anh, chỉ phát hiện sớm hơn anh nửa năm.”

A?

Hình Lỗi ngẩn ngơ, cũng cười theo ra tiếng.

Trời ạ, hai người bọn họ đúng là trời sinh một đôi!

---- End ----