“Mình…mình chỉ là…chỉ là đột nhiên…” Roland nắm chặt giấy lau, ngập ngừng nói.
“Đột nhiên sợ, đúng không?” Khóe môi Nông Nông giương nhẹ, giúp cô nói tiếp.
“Sợ gì?” Uy Uy sững sờ , gương mặt mờ mịt.
Bạch Vân không nói nhiều, im lặng nghe, lại rút tờ giấy lau cho Roland, nhẹ giọng thay cô trả lời: “Sợ mất đi tự do thôi. Kết hôn, là sẽ không còn một mình, không giống như quá khứ luôn làm theo ý mình, mặc kệ là cái gì cũng phải suy tính đến một người khác. Người ta nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, những lời này không phải là không có đạo lí, mặc dù mình vẫn là mình, nhưng là đổi một hoàn cảnh mới, có thân phận mới, những việc giống như lúc trước cũng sẽ thay đổi vô cùng.”
Bạch Vân cười cười: “Cậu sợ gả đi liền không còn là chính mình nữa?”
Roland hít hít lỗ mũi, đỏ mặt ngại ngùng, gật đầu một cái.
Nông Nông thấy thế bật cười: “Điều này cậu yên tâm đi, nhìn mình nè, kết hôn hơn một năm, còn không phải vẫn là dáng vẻ như vậy sao.”
“Mình biết rõ, nhưng biết thì biết, tâm tình trong thời gian ngắn vẫn không điều chỉnh được.” Roland lầu bầu: “Huống chi chồng cậu rất thương cậu nha.”
“Có ý gì, chồng cậu không thương cậu sao?” Nông Nông buồn cười hỏi.
Cô cắn đôi môi đỏ mọng oán trách: “Không giống nhau, tính tình hai người bọn họ kém nhau nhiều như vậy, A Long phiền chết rồi, rất nhiều lời nói cũng không nói ra miệng…”
Nghe đến đó, Nông Nông tức giận ngắt lời nàng: “Cậu sai rồi, cậu cho rằng bình thường Hạo Đình miệng ngọt sao, muốn anh ấy nói lời ngon tiếng ngọt giống như muốn mạng anh ấy vậy. Cho nên mình cho cậu biết, không phải chỉ có Triệu Tử Long mới như vậy, chỉ cần là đàn ông đều như vậy.”
“Ít nhất hai người họ đối với các cậu không tệ mà.” Uy Uy nâng nhẹ khóe miệng, trong lòng không có cảm giác gì nói.
Không ngờ cô lại nói như vậy, hai người đồng thời quay đầu nhìn cô một cái.
Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Nông Nông và Roland, cô lúng túng hỏi lại: “Không đúng sao?”
“Cũng không có gì không đúng.” Nông Nông giống như nhứ ra gì đó, cười mập mờ.
“Vậy cậu cười cái gì?” Uy Uy nhìn cô một cái, gương mặt ửng đỏ.
“Vậy cậu đỏ mặt cái gì?” Roland thấy thế cũng cười, nước mặt không rơi nữa liền trêu ghẹo cô: “Có phải nghĩ đến đại minh tinh của cậu không?”
Bạch Vân và A Phương ở một bên nghe thấy không nhịn được cười.
“Bớt nói bậy đi.” Mặt Uy Uy đỏ lên mạnh miệng cãi lại, nói sang chuyện khác:
“Ngược lại là cậu đó, nhìn gương mặt bị hư rồi, không cần nói với mình là thời trang cô dâu lưu hành năm nay, mình sẽ té xỉu đó. Nông Nông, lấy mỹ phẩm trên bàn đến giúp mình. A Phương, cậu xuống dưới lầu nói với mẹ La lấy vài viên nước đá. Bạch Vân, cậu giúp mình một tay sửa lại kiểu tóc trên đầu Allan cho tốt.” Cô vừa nói vừa cầm khăn lông trong phòng tắm thấm nước, lau đi lớp trang điểm trên mặt Roland.
Mấy người phụ nữ nghe vậy liền tản đi làm việc của mình.
“Mình muốn gả cho trai đẹp, anh ấy lại không đẹp trai.” Uy Uy nói dối, lau sạch lớp trang điểm, muốn đắp mắt cho Roland, né tránh đề tài này: “Thôi đừng ba hoa nữa, không muốn hai mắt sưng to kết hôn thì xoa cho tốt.”
Roland ngoan ngoãn để mặc các bạn tốt xử lý giúp mình, mặc dù hai mắt đắp khăn lông, trên miệng cũng không vì vậy mà bỏ qua.
“Này, chẳng lẽ vì điểm này mà cậu và anh ấy kéo dài tới lúc này sao?”
Coi như cô muốn gả, cũng phải xem A Lỗi có muốn hay không chứ?
Uy Uy cười khổ, vô lực nói: “Việc gì tới cũng sẽ tới, hôm nay cậu phải làm cô dâu rồi, làm ơn đừng bận bịu làm bà mai nữa có được hay không?”
“Hết cách rồi, bệnh nghề nghiệp của cậu ấy quá nghiêm trọng, cậu phải tha thứ cho cậu ấy.” Bạch Vân tháo kiểu tóc của Roland ra, cười nói.
“Này, hôm nay mình là cô dâu đó, không thể cho mình chút mặt mũi à?” Roland nũng nịu.
“Mình có không nể mặt sao?” Uy Uy khoa trương vỗ vỗ mặt cô: “Mình đây không phải đang giúp cậu “hóa trang” sao?”
“Này~~” Roland kéo dài giọng, xốc khăn lông lên trừng mắt nhìn cô.
“Ơ, còn có thể trừng người đó, sao không thấy chứng khẩn trương trước hôn nhân của cậu nữa?” Uy Uy ôm ngực, nhướng mày chế nhạo.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Uy Uy cương cứng, tùy tiện nói: “Bát tự còn chưa xem, cậu phải từ từ chờ rồi.” (chỗ này mình cũng thấy thiếu thiếu, nhưng trên QT cũng chỉ có vậy thôi)
“Được rồi, đừng làm rộn, hai người các cậu ngày đại hỉ cũng có thể cãi nhau được, phải xem các cậu cãi nhau từ cấp hai đến giờ, hai cậu không phiền, mình đã thấy mệt rồi.” Bạch Vân buồn cười khuyên giải: “Chú rể sẽ tới ngay, trước tiên đình chiến một ngày, OK?”
Roland và Uy Uy nghe vậy, lúc này mới phát hiện trong lúc vô tình họ lại không nhịn được ăn miếng trả miếng, hai người nhìn nhau một cái, phì một tiếng bật cười, trăm miệng một lời nói: “Ok, đình chiến thì đình chiến, mình không có ý kiến.”
Uy Uy thấy thế không nhịn được cười nói: “Mình nể mặt cậu là cô dâu.”
“Mình nể mặt cậu là dâu phụ.” Roland không chịu yếu thế cãi lại.
Nhìn hai người bọn họ lại tiếp tục mình một tiếng cậu một tiếng, Bạch Vân liếc mắt, bất đắc dĩ cười cười, bỏ ý định bảo các cô ngưng chiến, chuyên tâm chải mái tóc dài của Roland.
Kết quả là thấy hai cô gái này từ lúc bắt đầu trang điểm đến khi xong việc miệng cũng không dừng lại, may nhờ kĩ thuật Uy Uy giỏi, Roland mới không kết hôn bằng khuôn mặt cô dâu bị hư.
Sau khi Roland hóa trang tốt, cuối cùng Hình Lỗi cũng đợi được đến lúc Uy Uy ra khỏi phòng, sợ cô bị mấy người đàn bà La gia quấn lấy, anh không để ý lễ phép thoát khỏi hai người La gia quấn lấy anh muốn anh xem mắt, bước nhanh lên nói: “Này Uy.”
Uy Uy nghe được giọng nói của anh, xoay người lại, lại thiếu chút nữa đụng phải một người đàn ông khác cũng bận rộn thoát lấy cô ba La gia.
Người sát bên người cô hơi gật đầu, người đàn ông kia khẩn cấp bắt lấy cánh tay cô, một dáng vẻ rất quen thuộc với cô, đối với cô ba La gia: “Tôi đã có bạn gái rồi.”
Uy Uy sửng sốt một chút, không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
“Thì ra cậu là bạn trai của Uy Uy à?” Ba người đứng trừng mắt, phản ứng thật nhanh, lại cười hỏi: “Ai nha, không nói sớm, ánh mắt không tệ, ánh mắt không tệ, điều kiện của Uy Uy rất tốt đấy. Hai đứa lui tới lâu chưa? Dự định khi nào kết hôn?”
“Không…” Uy Uy lúng túng đỏ mặt, mới vừa nói chuyện, một cái tay khác từ phía sau đưa ra, tách bàn tay người đàn ông kia khỏi tay cô, sau đó cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hình Lỗi vang lên bên tai mình:
“Thật xin lỗi, tôi thấy hình như vị tiên sinh này nhận lầm người.”
“A?” Cô ba ngẩn ra.
Người đàn ông kia thấy tư thế chiếm giữ của Hình Lỗi và sắc mặt khó coi của hắn, vậy mà mắt cũng không chớp, nụ cười không giảm, hời hợt nói: “Xin lỗi, thị lực của tôi không tốt, nhất thời nhìn lầm, a, đợi chút…”
Anh nói được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, nghiêng người bắt được người mới bước ra ngoài, lén lén lút lút muốn chạy qua bên cạnh anh, A Phương.
“A!” A Phương kêu khẽ một tiếng, vẫn bị anh kéo vào trong lòng mình.