Ra khỏi PUB, hai người chia tay xong, anh đang đi về phía xe của mình thì bầu trời bắt đầu lất phất mưa.
Hình Lỗi ngồi trong xe, lại không nổ máy, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mưa bụi rơi trên cửa kính, sau đó đọng lại, trượt xuống.
Anh không biết được ở trong mắt người khác, anh và cô ăn ý đến mức nào, trên thực tế, nếu tối nay A Thành không đề cập đến, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra, bởi vì tất cả mọi thứ đều theo thói quen như thế, tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nỗi ngay cả anh cũng cảm thấy làm như thế thì chẳng có gì là không đúng.
Dưới ngọn đèn đường trông có chút mông lung trong màn mưa, anh nhớ tới những năm này cùng Uy Uy chung sống từng ly từng tý, cho đến đêm khuya, tâm trí anh vẫn không thể sắp xếp sự hỗn độn của những cảm xúc không rõ trong lồng ngực.
Sau khi đi tìm một vòng nơi anh biết có bán loại đĩa mà anh đang cần tìm, Hình Lỗi mới phát hiện để tìm được một cái đĩa giống như đúc với chiếc đĩa đã vớ có chút khó khăn, cuối cùng không còn cách nào khác, anh không biết làm gì hơn là tìm đến quán cà phê của Bạch Vân.
"Cái đĩa của Uy Uy? Anh nói mẹ Lâm để lại của hồi môn khi cưới cho cậu ấy là một đống bát đĩa?"
"Ai." Anh gật đầu.
"Vậy anh tìm làm gì?"
Anh trầm mặc nhìn Bạch Vân một hồi lâu, mới nói: "Đầu năm lúc tôi không cẩn thận lỡ đánh vỡ mất một cái."
"Tại sao bây giờ anh mới nghĩ đến việc đi tìm?" Bạch Vân dừng động tác lại, cảm thấy hứng thú nhìn anh.
"Tôi không biết cái đĩa còn mang tầng ý nghĩa kia, đáng ra là phải nói, về sau vì bận rộn quá mà quên mất, hai ngày trước nghe cô ấy nhắc tới thì mới nhớ ra."
Bạch Vân mang cà phê mới pha đến trước mặt anh, "Uy Uy không biết anh đánh vỡ?"
"Khụ, ừ." Anh không được tự nhiên hắng giọng, lại gật đầu.
"Cái đĩa kia sao?" Bạch Vân nhìn anh, đáy mắt thoáng qua ánh sáng thú vị, "Thật ra tôi biết đi đâu để có thể tìm được, chỉ là anh chắc chắn mình thật muốn tìm nó?"
Anh kỳ quái liếc nhìn cô một cái, "Có ý tứ gì?"
"Bộ bát đĩa kia là đồ cổ, rất quý đó." Bạch Vân bắt chéo hai tay ở trước ngực, khóe miệng tràn đầy ý cười, ác ý nói: "Dù sao đã qua gần một năm mà Uy Uy cũng không phát hiện, tôi nghĩ cậu ấy sau này cũng sẽ không phát hiện đâu, anh coi như cho qua đi. Huống chi anh có tốn cả đống tiền để mua nó thêm vào, tôi nghĩ Uy Uy cũng sẽ không cảm thấy vui mừng."
"Cái đĩa là do tôi đánh vỡ, mua một cái bồi thường cô ấy là điều cần phải làm." Hình Lỗi cau mày, lạnh giọng nói.
"Vậy cũng được." Cô cười cười, nhún nhún vai nói: "Anh nghĩ tốn tiền tôi cũng không phản đối, bộ bát đĩa kia được sản xuất tại Thụy Sĩ để tưởng nhớ nhà xưởng Saint Laurent trong mười chín OO lễ Giáng Sinh phiên bản giới hạn, trên thị trường chung không thể nào tìm được."
Cô cầm tờ giấy ghi chép, viết số điện thoại lên rồi đưa cho anh, "Anh gọi điện thoại để liên lạc với vị Tề tiểu thư này, cô ấy chuyên mua bán những loại đồ cổ kiểu này, chỉ có cô ấy mới có thể giúp anh tìm được cái đĩa."
Hình Lỗi nhận lấy tờ giấy, uống một hớp hết sạch cà phê, trả tiền nói cám ơn sau liền đứng dậy rời đi, người tới cửa, rồi lại ngừng lại, xoay người hỏi: "Cô vì sao nói Uy Uy sẽ không vui mừng khi nhìn thấy ?"
"Cậu ấy siêu cấp ghét những vật cùng lễ Giáng Sinh có liên quan." Cô cười như không cười, vẻ mặt quái dị.
Thật sao? Anh sửng sốt một chút, hình ảnh Uy Uy ngày đó ở trên đường nhìn cây thông noel đột nhiên hiện lên trong đầu, anh không nhịn được bật thốt lên hỏi: "Tại sao?"
"Anh không biết phải không?" Bạch Vân cười cười hơi nghiêng đầu nói: "Bởi vì sinh nhật cậu ấy vào đúng hai mươi bốn tháng mười hai, nhưng mỗi lần vừa đến ngày này, bình thường mười người thì có đến chín người đều không nhớ đến cậu ấy, chỉ nhớ rõ đó là ngày sinh nhật chúa Jesus."
Anh lại ngẩn ra, lúc này mới hiểu được tại sao cô luôn là không tham gia lễ Nô-en PAR¬TY.
"Cám ơn." Giọng nói anh khàn khàn mở miệng.
"Vì cái gì?" Bạch Vân nhướng mày hỏi.
"Cám ơn vì cô là người duy nhất trong mười người có thể nhớ."
"Sai lầm rồi. Thứ nhất, tôi không phải là người bình thường; thứ hai, tôi không phải là người duy nhất nhớ, mấy người bạn tốt chúng tôi đều nhớ, chỉ là......." Cô bất đắc dĩ cười cười, "Chúng tôi còn có chuyện bận rộn của riêng mình, không cách nào hằng năm tổ chức sinh nhật với cậu ấy."
Anh chợt cảm thấy một cỗ cay đắng ở trong miệng khuếch tán ra, thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Tôi có thể."
"Tôi cũng biết rõ." Bạch Vân dịu dàng nhìn anh, "Cho nên tôi mới nói cho anh biết."
Hình Lỗi không biết nên nói cái gì, chỉ là cảm xúc phức tạp nhìn cô, một lúc lâu sau, anh mới đóng cửa tiệm lại, xoay người rời đi.
Trên cửa phát ra âm thanh giòn tan, anh cũng không có quay đầu lại.
Dưới cơn mưa mùa đông kéo dài hai ngày qua, thời tiết liên tục mưa dầm, tựa như tâm tình hai ngày nay của anh, chỉ là tâm trạng ngày càng đi xuống mà thôi.
________________
"Uy Uy, Uy Uy?"
"À? Cái gì?" Trần đạo diễn đưa tay quơ hai cái trước mắt cô, cô mới hồi phục tinh thần, lúng túng nói: "Xin lỗi, em nhất thời mất hồn rồi."
Anh cười cười, trêu ghẹo hỏi "Cùng với tôi như vậy thật không có gì thú vị sao?"
Cô xin lỗi nhìn anh, "Thật xin lỗi, em chỉ là . . . . ."
"Trong lòng em đã có người rồi, phải không?" Anh giật nhẹ khóe miệng, có chút tự giễu cười khan.
"Ách. . ." Uy Uy nhìn anh, không biết nên nói cái gì, chỉ là khuôn mặt xin lỗi, một lúc lâu mới nói: "Em không phải cố ý."
"Không sao, tôi nghĩ tôi đã sớm nhìn ra, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi." Thấy cô như là thừa nhận, anh bất giác thở dài một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Đáy lòng của tôi vẫn còn giữ một "tấm lụa may mắn", muốn xem thử một chút hẵng nói."
"Thật. . . . . . rõ ràng như vậy sao?" Uy Uy có chút không được tự nhiên lại lúng túng.
Anh cổ quái nhìn cô, sau đó bật cười, "Em có biết đây là lần thứ mấy mình đi vào cõi thần tiên rồi không hả? Chứ đừng nói là cả tuần nay, mặc dù em mỗi lần đều đáp ứng hẹn hò cùng tôi, nhưng cả buổi tối không phải ngẩn người mất hồn thì chính là liên tiếp nhìn đồng hồ, hơn nữa em còn mấy lần chủ động giúp tôi thêm đường, sữa vào cà phê, mặc dù tôi đã nói qua vài lần tôi chỉ uống Café đen."
"Thật. . . . . . thật xin lỗi." Uy Uy quẫn bách đỏ mặt, cô không biết mình lại hỏng bét như vậy.d.d.l.q.d
"Thôi, ai bảo vì tôi động tác quá chậm." Trần đạo diễn đẩy cái kính mắt trên mũi, đột nhiên cười hỏi: "Tôi đã bị knock-out rồi, tôi dù thua nhưng cũng muốn biết mình thua anh ta ở điểm nào, nếu như em không thấy phiền, nói cho tôi nghe về anh ta xem."
"Em. . . . . ." Uy Uy chần chừ nhìn anh, thật đối với người đàn ông này cảm thấy hết sức xin lỗi.
"Yên tâm, tôi thề sẽ không đưa nó vào bộ phim của mình." Anh giơ lên ba ngón tay làm động tác thề thốt, đùa giỡn nói tiếp, "Dĩ nhiên, nếu như em nguyện ý để tôi mang vào bộ phim vậy thì chớ bàn những thứ khác."
Uy Uy không nhịn được bật cười.
"Dù sao chúng ta cũng đã đi ra ngoài rồi, một buổi tối cứ như vậy mà lãng phí vô ích thì cũng rất đáng tiếc, nói một chút đi, nói ra có lẽ em sẽ thấy tốt hơn." Trần đạo diễn mềm giọng hỏi "Em đã có người mình thích, tại sao không cùng anh ta cùng nhau…?"
Lúc này đổi thành Uy Uy cười khan, "Có. . . . . . rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu bởi vì bọn em vẫn là bạn bè, em gần đây mới phát hiện mình không chỉ đem anh ấy trở thành bạn bè nữa rồi, nhưng khái niệm bạn bè này gần như không thể lay chuyển được nữa."
"Em biết anh ta đã lâu rồi sao?"
"Ừ, gần mười năm."
Trần đạo diễn lần này lại cảm thấy choáng váng, không nhịn được nói: "Em nói em biết anh ta gần mười năm, kết quả gần đây mới phát hiện ra mình thương anh ta? !"
Uy Uy xin lỗi sờ sờ mặt, có chút nhìn nói: "Em biết rõ là mình có chút chậm chạp, nhưng sự hiện hữu của anh ấy đã trở thành chuyện rất đương nhiên, cho nên em cũng không có chú ý tới."
"Vậy sao lại phát hiện?"
Cô nói đại khái một lần tình huống của cô và anh, Trần đạo diễn nghe xong cảm thấy hết sức bất lực đối với hai người chậm chạp kia."Cho nên em mới đồng ý cùng tôi hẹn hò sao?" Anh trêu nói: "Nói thật, em thật sự đả kích nghiêm trọng lòng tự tin của tôi, tôi còn tưởng là mình có vấn đề."
"Em cũng không muốn phá hư mười năm này tình nghĩa, cho nên vốn nghĩ nếu như thật có thể dời đi lực chú ý.. . ."
Cô cười gượng hai tiếng, "Chỉ là xem ra đã cực kì thất bại. Không phải anh có vấn đề, là lỗi của em."
Trần đạo diễn nhìn cốc cà phê trên tay bị cho thêm sữa tươi cùng đường , cười nói: "Nhìn ra được, ha ha ha a. . . . . ."
"Thật ngại quá." Uy Uy lúng túng nhìn ly cà phê kia, liên tiếp nói xin lỗi.
"Không sao, kêu nữa một ly khác là tốt rồi." Trần đạo diễn gọi phục vụ, gọi thêm một ly cà phê Lâm Đồng, rồi mới khoanh hai tay nhìn cô nói: "Thói quen là một việc chuyện rất đáng sợ, đúng không?"
Nhìn cốc cà phê được chuyển qua một bên còn đang bốc khói, cô cười khổ, "Đúng vậy a. . . . . ."
"Vậy kế tiếp, em định làm thế nào?"
"Em không biết." Cô kéo tầm mắt trở về cốc cà phê trên tay.
"Nếu như em vẫn thiếu một người bạn trai, tôi nghĩ tôi sẽ không ngại." Trần đạo diễn nhìn cô nói: "Mặc dù không thể trở thành người yêu, nhưng tôi nghĩ chúng ta có lẽ có thể thành công khi là bạn thân."
"Cám ơn." Cô có chút cảm kích nhìn anh.
"Không khách khí." Anh dương dương khóe miệng, sâu trong đáy lòng vẫn có chút tiếc nuối, nhưng mà đối thủ so với anh tới sớm hơn mười năm, cũng khó trách mình lại bại trận.
Phục vụ đưa cà phê lên.
Anh uống một ngụm cà phê đắng, biết lúc này lại chậm hơn người ta một bước.
Ai, thật là khổ mà.... ...
Có lẽ anh nên học người đàn ông kia nhiều hơn hai thìa đường, nói không chừng vận số lần sau của anh sẽ khá hơn một chút.