Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 63-2




Annie còn nói: "Nếu tương lai anh ấy thất nghiệp, chúng tớ có thể cân nhắc mở nhà hàng, tớ phụ trách đếm tiền anh ấy phụ trách nấu thức ăn... "

Trương Lam cười hỏi: "Vậy người nào chịu trách nhiệm quản lý?"

Đũa của Annie chỉ chỉ Tề Thích: "Hay là anh ấy."

Tề Thích gắp rau xanh đặt vào trong bát Annie, "Ăn nhiều rau xanh ít nói...."

Annie: "..."

Trương Lam lại nở nụ cười, đại khái là Annie cùng Tề Thích cho tới bây giờ chưa từng tách ra, hai người vẫn luôn sống cùng nhau, làm cho hai người trong lúc ăn ý chế nhạo thoạt nhìn đều vô cùng ấm áp hài hòa....

Trương Lam không nhịn được, nắm lấy tay Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nắm tay cô, hai người hai mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhìn thấy được chính mình.

Ăn cơm xong, lại xem TV một hồi, trò chuyện một hồi, Trương Lam cùng Tiết Nhượng mới tạm biệt, Annie nắm lấy tay Trương Lam nói: "Ba mươi tết cậu nhất định phải dành thời gian đi bệnh viện với tớ...."

"Được." Trương Lam gật đầu.

Sau đó cùng Tiết Nhượng đi xuống lầu, lên xe, Annie thấy Tiết Nhượng mở xe, hỏi: "Có phải mua hay không?"

Trương Lam lắc đầu: "Không phải, mượn."

"Nha, đi thôi."

Tài sản của Tiết Nhượng đều ở Bắc Kinh, lần này trở về cũng là ngồi máy bay, xe này là vì thuận tiện, thuê của người ta, dù sau năm nay trở lại, không đơn thuần là ăn tết.

Hai người vốn là trở về nhà, Tiết Nhượng lại lái xe tới Nhất Trung.

Buổi tối Nhất Trung ở Phí Thành đóng cổng, vắng ngắt, Trương Lam nghiêng đầu nhìn anh, "Làm gì vậy?"

" Vào xem một chút?"

"Được nha, nhưng vào như thế nào?"

"Anh nói với bảo vệ một tiếng."

Tiết Nhượng xuống xe, chạy đi nói đôi câu với bảo vệ, bảo vệ nhìn ra phía ngoài, chú bảo vệ trước kia đã đổi, bây giờ thay một người lớn tuổi hơn chút, chỉ chốc lát, cửa sắt từ từ mở ra, Tiết Nhượng trở về, xoay người ngồi vào xe, khởi động xe, lái đi vào.

Vừa vào cửa trước mắt chính là huy hiệu trường Nhất Trung ở Phí thành, còn có suối phun, lại đi vào chính là lễ đường, Tiết Nhượng ngừng xe ở chỗ đậu xe bên trái lễ đường, dắt cô, đi đến đường băng nhựa...

Ban đêm ở đường băng nhựa trống trải, mùi nhựa cũng vì thời gian dài tới bây giờ đã không còn dày đặc, Tiết Nhượng nắm tay Trương Lam, đi tới vị trí trước kia Trương Lam nhào vào người anh...

Trương Lam cười nói: "Anh còn nhớ rõ ràng như vậy sao?"

Tiết Nhượng xoay người cô lại, cúi đầu nhìn cô, nửa giây sau, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.

Trương Lam nhón chân, đáp lại nụ hôn của anh.

Ánh trăng màu bạc rơi trên mặt đất, chiếu sáng bóng người hai người.

"Anh yêu em, Lam Lam."

"Em cũng vậy."

Lại qua một tuần, Trương Lam gặp lại Long Ngọc, gặp lại lớp trưởng, gặp lại nhiều bạn học, cô rốt cuộc cũng có dũng khí, đi tới nhà Tiết Nhượng.

Cô vào đêm hôm đó chuẩn bị đi, liền mất ngủ, sáng sớm ngày thứ hai trời chưa sáng cô liền tỉnh, đánh răng rửa mặt, sửa sang lại tóc.

Ngồi ở mép giường, nhìn ngơ ngẩn.

Trì Bình đến gõ cửa, cô mới chân trần đạp lên trên thảm, kéo cửa phòng ra, Trì Bình vừa thấy cô còn mặc áo ngủ, hỏi: "Sao vậy? Không muốn đi?"

" Không phải, con chỉ hơi ngây người chút."

Trương Lam xoay người lấy quần áo muốn mặc vào hôm nay, vào phòng tắm thay, Trì Bình ở bên ngoài chờ cô, thấy cô đi ra, ôm bả vai cô nói: "Mẹ hôm nay không có việc gì, mẹ đi cùng con, nhưng mẹ không đi vào, con có chuyện gì, liền chạy ra tìm mẹ."

"Vâng." Trương Lam ôm thắt lưng Trì Bình, lại cầm lấy túi nhỏ lên, xuống lầu, ăn bữa sáng.

Trương Trọng Cảnh sáng sớm liền ra cửa, chỉ có TRì Bình cùng cô đi, ăn sáng xong ra cửa, Tiết Nhượng đậu xe ở cửa, chờ các cô.

Trì Bình nói với Trương Lam: "Chúng ta ngồi xe của mình."

Trương Lam chần chờ một chút, nhưng vẫn tiến lên, cô khom người nhìn Tiết Nhượng, "Em ngồi xe nhà... "

Tiết Nhượng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tay nắm chặt tay lái, anh gật đầu: "Được."

Sau đó ôm mặt cô, ở trên môi cô nặng nề hôn, nói: "Đừng sợ."

"Ừ." Trương Lam nói, cô liếm môi, cười gượng nói: "Anh ăn son môi của em."

"Vị quýt." Tiết Nhượng liếm khóe môi một cái.

Trương Lam đỏ mặt, đẩy anh ra.

Tâm tình ngược lại buông lỏng một ít, cô chạy tới Trì Bình, lên xe Tesla, Chung Lệ Nhan nói ở nhà chiêu đãi bọn họ....

Bà có lòng muốn đền bù, cho nên sáng sớm đi siêu thị mua thức ăn, chuẩn bị cho Trương Lam còn có mẹ Trương Lam một bữa ăn ngon, hai chiếc xe ngừng ở cửa tiểu khu.

Xe Tesla của Trì Bình rất dễ gây chú ý, hàng xóm rối rít thò đầu ra nhìn, Chung Lệ Nhan ở trong phòng đi đi lại lại, thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài, xoa xoa tay.

Có hàng xóm đi qua cửa, gọi: "Lệ Nhan, nhà bà có phải có thân thích tới không?"

Chung Lệ Nhan sững sốt một chút, hỏi: ""Ông làm sao biết?"

" Ai nha, tôi nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp, đi theo phía sau Tiết Nhượng tiến vào, ài, đây là thân thích của mấy người sao? Nhìn dáng vẻ rất có tiền."

Chung Lệ Nhan có chút xấu hổ, bà cười cười nói: "Không có gì, không có gì, chính là...."

Bà có chút khó mở miệng, nói đây là bạn gái Tiết Nhượng.

Nếu không có chuyện của ba năm trước kia, khả năng bà không khó mở miệng nói như vậy.

Nhưng có chuyện này... Bà rất khó mở miệng.

Đây là một quá khứ không sáng rọi.

Thời đại biến hóa... Lại cũng không ai cho rằng bà ban đầu là đúng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đến chậm đến chậm. Cúi đầu xin lỗi.