Tài chính là nghề nghiệp có nguy hiểm cao, ở trong cái nghề này, bao nhiêu người còn trẻ đã bạc đầu, cả người tục khí, thậm chí vì một khoản tiền khổng lồ mà có thể vượt qua quy tắc nghề nghiệp làm ra chuyện phạm pháp.
Nhưng cũng bởi vì nghề này nguy hiểm cao, thì càng có không gian mặc cho anh tới phát triển, làm anh có thể trong thời gian ngắn tập hợp một ít tài sản.
Sau khi trở lại thư phòng, Tiết Nhượng ngồi xuống, tiếp tục cùng Hoành Thuân gọi điện thoại, hai người còn chưa nói chuyện xong.
Trương Lam là bị tiếng chuông đánh thức, tiếng chuông kia không phải của cô, nhưng đang trong giấc ngủ, cô cũng không để ý là ai, tay sờ đầu giường một cái, liền mò tới, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ấn xuống nút màu xanh, để ở bên tai, cô còn chưa lên tiếng.
Bên kia một giọng nữ trung niên truyền tới: "Tiết Nhượng, mẹ cùng ba con trưa nay đến, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm hay là mẹ ở đó nấu cơm cho con ăn?"
Trương Lam trong nháy mắt thanh tỉnh, âm thanh này cô biết, cô ngồi dậy, Chung Lệ Nhan đầu bên kia còn hỏi: "Còn chưa tỉnh ngủ sao? Vậy mẹ cùng ba con liền trực tiếp tới nhà con..... "
Nhớ lại chuyện ba năm trước, Trương Lam ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, tay run một cái, sau một lát, bên trong vẫn còn nói, cô ném điện thoại di động xuống, xuống giường, thật nhanh mặc nội y, váy, sau đó cầm lấy túi nhỏ cùng điện thoại di động, nhìn đồng hồ trên vách tường một cái.
Gần mười giờ, cô vội vàng ra cửa, sau khi ra khỏi phòng, cô nhìn về phía thư phòng.....
Cửa thư phòng không có đóng, nhưng cô không đến gần, cũng không thấy được Tiết Nhượng, cô đứng tại chỗ do dự một chút, cuối cùng, tựa vào vách tường, chạy ra ngoài, trực tiếp chạy ra cửa.
Khom người lấy giày, cô cũng không đi vào, mở cửa, đi ra ngoài, chạy vào trong thang máy, cô mới tựa vào trên vách thang máy, thở dốc.
Một khắc kia, khủng hoảng tập kích vào trong lòng cô, cô chỉ muốn chạy trốn.
Trong đầu cô chỉ có một ý niệm mẹ Tiết Nhượng sắp tới, bà không đồng ý cô cùng Tiết Nhượng ở chung một chỗ, bà sẽ tách bọn họ ra.
Hoàn hồn, Trương Lam đã đi ra thang máy, cô đạp giày cao gót, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, sau đó cầm túi nhỏ, thật nhanh đi ra ngoài, ở giao lộ chặn một chiếc ta-xi, sau khi đi lên xe, Trương Lam mới tựa lưng vào ghế ngồi bình phục tâm tình.
Nửa giờ sau, cô mới xuống ta-xi, điện thoại di động cũng vang lên, Trương Lam cầm lấy điện thoại ra nhìn một cái, là Tiết Nhượng gọi tới.
Cô đi tới ghế trong đại học Trung dược y, ngồi xuống, mới nhận.
"Em đi đâu?" Tiết Nhượng giọng rất thấp, mang theo tức giận.
"Em trở về ký túc xá."
"Tại sao không thông báo anh?"
"Mẹ anh sắp tới."
"Cho nên em một tiếng không nói liền đi?"
Trương Lam không lên tiếng, cô nhìn giày cao gót của mình.
Tiết Nhượng ở đầu bên kia giọng thấp hơn, "Cho nên, sau này mỗi lần mẹ anh vừa xuất hiện, em liền chuẩn bị không chào hỏi liền đi đúng không? Giống như ba năm trước vậy, em một câu cũng không nói, nói đi là đi, phải không?"
"Thật xin lỗi."
"Anh không muốn em xin lỗi, em ở đấy, anh đi đón em."
"Em ra ngoài, không có ở trong ký túc xá, cũng không có ở chung với bất kỳ ai, em chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, anh đừng tới đón em, mẹ anh tới anh tiếp đón bọn họ thật tốt."
"Trương Lam!" Tiết Nhượng đầu kia giận dữ.
"Tút tút tút.... " Lòng Trương Lam run lên, theo bản năng cúp điện thoại, trong sân trường không có gió, cô xoa xoa chân hơi tê, đứng lên, đi tới chỗ đậu xe gần trường học, cô muốn lái xe.
Cô chưa nói là.
Cô sợ.
Sợ chiếc dao gọt trái cây kia của Chung Lệ Nhan.
Cô có thể ở cùng nhau với Tiết Nhượng, có thể lên giường, có thể lĩnh chứng, có thể kết hôn, nhưng Chung Lệ Nhan, chính là nút thắt của cô, một khi chạm vào, cô sẽ văng ra.
Giống như sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại bà gọi tới vậy, vừa nghĩ tới muốn chạm mặt, Trương Lam đầu tiên chính là muốn trốn đi.
Đại khái, cô vẫn luôn không tha thứ cho Chung Lệ Nhan.
Dùng thủ đoạn cực đoan như vậy ép cô rời đi Tiết Nhượng.
Lên xe Jeep, Trương Lam đi ra trường học, xe Jeep màu đỏ sáp nhập vào trong làn đường, cô cũng không quá muốn đi, nhưng chính là không muốn để cho Tiết Nhượng tìm được.
Vạn Khoa.
Chung Lệ Nhan cùng Tiết Khang đến cửa, gọi điện thoại, Tiết Nhượng không nhận, bọn họ liền lấy chìa khóa dự bị đi vào, trong phòng rất an tĩnh, phòng khách không người, ngay cả rèm cửa sổ cũng không mở, Chung Lệ Nhan nhíu nhíu chân mày, tiến lên kéo màn cửa sổ ra, nói: "Con hôm nay phải đi học sao?"
Tiết Khang lắc đầu: "Không có, hôm nay cuối tuần, có thể ở thư phòng hay không?"
Ông đi tới thư phòng, mở cửa, máy vi tính đều mở, nhưng không có người.
Chung Lệ Nhan hỏi: "Cũng không có ở thư phòng sao?"
" Không có."
"Đi xem phòng ngủ một chút đi."
Tiết Khang đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng rèm cửa sổ cũng không có mở, mang theo mùi thơm ấm áp, giống như là mùi nước hoa, ông nhíu chân mày, cũng đem rèm cửa sổ mở ra.
Vừa quay đầu, liền thấy trên đất rớt một cái son môi, mà dưới đất còn có một đôi dép nữ.
Tiết Khanh hơi sửng sốt, gọi: "Lệ Nhan, bà tới đây."
Chung Lệ Nhan mang dép đi vào, nhìn một cái, đang lúc hai mắt đối diện lẫn nhau, Chung Lệ Nhan nhận lấy son môi, trong mắt mang theo mỉm cười: "Đây là của bạn gái?"
" Xem ra là vậy." Tiết Khang nói.
Hốc mắt Chung Lệ Nhan ửng đỏ, "Quá tốt... Em thật sự sợ ban đầu bởi vì sai lầm của em, hại con trai."
Tác giả có lời muốn nói:
Luôm có tư tưởng.
Càng đơn thuần càng dễ dàng có.